Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 161
Vừa nghe lời này, trên mặt Tần Minh San lộ ra ve ngượng ngùng, cúi đầu ngại ngại, ngoài miệng nói không phải không phải nhưng khóe mắt lại vụng trộm nhìn Cố Thiên Cảnh.
Cố Thiên Cảnh biểu hiện rất chân thành, hắn thành thật lắc đầu: "Bác gái à, bác hiểu lầm rồi ạ."
Bọn họ hiện tại còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa bọn họ đều chưa từng gặp qua cha mẹ hai bên, nói chuyện này quả thật hơi sớm.
Nhưng mà hắn có đối tượng rồi, chuyện này gia đình hắn đã biết, hắn từng nói qua với bọn họ.
Vẻ thất vọng chợt lóe qua trên mặt Tần Minh San, ánh mắt cũng có chút u oán.
Cố Thiên Cảnh lúc này mới chú ý tới, mình nói không đúng lắm liên khắc phục: "Việc này dù sao cũng phải nói với trưởng bối trong nhà mới có thể làm được."
Bác gái đáp lời liên tiếp gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy hai cô cậu trai tài gái sắc lắm, cha mẹ hai người nhất định cũng sẽ chúc phúc cho hai người."
"Cám ơn bác gái nhiều ạ." Lúc này đến lượt hai người bọn họ, nhân viên bán hàng thấy bọn họ còn đang nói chuyện, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Hai người này có muốn mua hay không, nếu không cần thì đừng xếp hàng ở chỗ này, phía sau còn nhiều người như vậy không thấy à?"
Tần Minh San vội vàng nói mình muốn cái gì, một bên thì lấy ra tiên phiếu.
Thái độ này không tốt nhưng tất cả mọi người đã quen với điều này.
Bọn họ tay cầm điểm tâm, lúc xoay người thì vừa hay đối diện tâm mắt với Hiểu Hiểu.
Cố Thiên Cảnh sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười: "Bạn học Lâm! Thật trùng hợp quá đi."
Gương mặt Hiểu Hiểu không có gì thay đổi cho nên hắn lập tức nhận ra.
Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Đúng vậy, thật trùng hợp, không nghĩ tới còn có thể gặp được cố nhân."
"Tất cả mọi người ở đại đội Tiến Lên có ổn không? Mọi người ở khu thanh niên trí thức có phải đều trở về hay không?" Cố Thiên Cảnh bắt chuyện với Hiểu Hiểu.
Ở đại đội Tiến Lên qua nhiều năm như vậy, hồi tưởng lại có chút cảm khái, nhìn thấy cô liền nhớ tới những người có lẽ không có cơ hội gặp lại.
"Đâu trở về cả rồi." Cũng có một số thanh niên trí thức đã lập gia đình không trở về, ví dụ như vợ của Lâm Hướng Quân là Chương Chi.
Chị trở về không nơi nương tựa, quyết định ở lại đại đội Tiến Lên, cuộc sống cũng không tệ, thu nhập không thể so sánh với công nhân, nhưng cũng vẫn khả quan, lại có con cái ở đây.
Chẳng qua nhìn bọn họ như vậy, Tần Minh San sẽ không vui vẻ, liếc nhìn Hiểu Hiểu sau khi trưởng thành thu hút ánh mắt người khác, kéo tay áo Cố Thiên Cảnh: "Chúng ta đừng ở chỗ này cản trở người khác nữa."
Cố Thiên Cảnh liền gật đầu nhưng còn muốn hỏi: "Ban học Lâm rảnh không? Nếu có thời gian hay là chúng tôi đứng chờ em ở cửa?"
Hiểu Hiểu thành thật nói: "Không được rồi, lát nữa tôi phải vội vàng trở lại trường học, giáo viên tìm tôi có chút việc.
Cô chính là vì một miếng ăn mà chạy tới đây. Tần Minh San: "Nếu như vậy cũng không thể làm trở ngại thời gian của cô, lần sau gặp lại rồi nói chuyện tiếp vậy."
Cố Thiên Cảnh có chút tiếc nuối gật gật đầu: "Không quấy ray làm phiên cô nữa, hẹn sớm gặp lại nhé."
Hiểu Hiểu nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cảm thấy có chút không đúng.
Bọn họ đã là một đôi, vì sao còn đê phòng cô như vậy? Thái độ này của nữ chính cũng không đúng lắm, mỗi người tiếp cận Cố Thiên Cảnh cô ta đều sẽ đề phòng như vậy sao?
Vậy thì vất vả rồi, Cố Thiên Cảnh điều kiện tốt như vậy, sau này trở thành doanh nhân nổi tiếng, các cô gái trẻ người trước gục ngã người sau tiến lên sẽ càng nhiều, cô hình như nhớ rõ nữ chính trong sách rất bình tĩnh tin tưởng nam chính mà.
Hiện tại nhìn qua lại có chút lo được lo mất thế kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hiểu Hiểu lắc đầu, cô không muốn không suy nghĩ thêm nữa.
Cũng không liên quan gì đến cô cả. ...
"Em gái à, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hoa Khôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn em gái mình.
"Nghĩ kỹ rồi ạ." Hiểu Hiểu nói với một giọng điệu thoải mái.
"Em không cần suy nghĩ lại sao? Nếu trong nhà biết được chắc chắn sẽ không đồng ý." Lâm Hoa Khôn vừa nghĩ đến phản ứng của người trong nhà liền cảm thấy đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận