Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 162
"Nhưng anh không cảm thấy nếu em đi làm ở thư viện sẽ rất đáng tiếc sao? Trong khoảng thời gian ngắn em liền có thể kiếm đủ tiền mà phải đi làm cả đời mới có, như vậy thì em sẽ có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, đi làm một việc gì đó khác không tốt hơn sao? Anh nhìn vào căn nhà hiện tại của em đi, nếu em thành thật làm việc, khi nào em mới có thể mua một căn nhà như vậy ở đây?"
Lâm Hoa Khôn nghẹn lời.
Đãi ngộ của bọn họ đều không tệ, cơ bản đều có cam kết về phòng ốc, nhưng loại tứ hợp viện như của em gái, căn nhà mấy trăm mét vuông thì không thể nào nghĩ tới nổi.
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi thời gian thực tập của em gái qua đi, lấy được bằng tốt nghiệp, lên lớp hai tháng thì cô liên quyết định từ chức để chuyên tâm sang làm thị trường, anh liền có chút đau đầu.
"Không thể cùng lúc cân nhắc tới cả hai sao?"
"Anh cũng thấy rồi đó, càng ngày càng nhiều người, không thể lo liệu quá nhiều việc cùng lúc được."
Lâm Hoa Khôn biết cô đang nói thật lòng.
Cô lăn lộn thị trường này ngay từ đầu đã dùng ván gỗ đơn giản dựng lên cái bàn, ngày tháng cố định ở chỗ này bán một vài thứ, cũng làm người trung gian giới thiệu, về sau thì người bị hấp dẫn nhiều hơn, càng ngày càng nhiều người làm ăn nhỏ tụ tập ở đây, nơi này liền trở thành thị trường tạp hóa.
Cái gì cũng có, thỉnh thoảng lại có thứ tốt xuất hiện, sau đó em gái mua nhà dân cũ nát bên cạnh, sửa sang lại một chút, tự mình mở cửa hàng, cũng có cho thuê, hiện tại một vùng này đều là cửa hàng mua bán.
Tứ hợp viện này của cô mua ở cách chỗ này không xa.
Lâm Hoa Khôn yếu thế, hấp hối giấy giụa: "Vậy em nghĩ làm thế nào để đối phó với ba mẹ chưa? Anh không muốn bị mẹ đánh gãy chân đâu."
Hiểu Hiểu cảm thấy anh quá khoa trương: "Anh tưởng tượng cũng quá khoa trương rồi, anh ba cũng có bị đánh gãy chân đâu.”
Lâm Hoa Khôn mệt mỏi: "Em và anh ấy không giống nhau, em là em gái mà." Anh ba là con trai, em gái là con gái, con trai và con gái không giống nhau.
"Mẹ chỉ muốn em yên ổn đi làm lấy tiền lương."
Hiểu Hiểu nhìn anh: "... Việc này trời biết đất biết anh biết em biết."
Lâm Hoa Khôn cực kỳ hoảng sợ: "Em muốn giấu diếm sao?"
Hiểu Hiểu ngữ khí chậm lại, cô chậm rãi nói: “Anh à, bây giờ còn xa như vậy, chờ qua một thời gian đi, đến lúc đó em sẽ chủ động nói cho mọi người biết."
Nói ra thì tất nhiên phải nói, nhưng phải để cho cô suy nghĩ kỹ lý do đã, cô không muốn đi làm nữa.
Hiện tại cuối cùng cô cũng được giải phóng!
Kế tiếp thì đầu tư vào cổ phiếu, sau đó mua chút bất động sản, về sau sẽ không lo ăn mặc.
Giai đoạn này cô đều ở thủ đô đợi, chờ thời đại càng cởi mở hơn, ba mẹ cũng không thúc giục kết hôn, cô sẽ lại trở về thường trú. Bằng không bây giờ sẽ chỉ bị nhắc tới chết.
Lâm Hoa Khôn thở dài một hơi: "Em tự liệu mà làm."
Hiểu Hiểu liếc anh một cái: "Tiền tiết kiệm của anh cũng nhiều mà nhỉ?"
Lâm Hoa Khôn yên lặng sờ sờ mũi.
Qủa thật là không ít, nhưng mà có điều: "Anh muốn trở thành một bác sĩ." Làm buôn bán là để kiếm tiên, tiền thì anh cũng rất thích, nhưng vất vả học tập các thứ nên căn bản không cần, vậy thật là quá đáng tiếc.
"Mỗi người đều có chí riêng của mình, chẳng qua là anh phải tiết kiệm thêm một chút, bằng không làm sao cưới được vợ."
Bị em gái trêu ghẹo, Lâm Hoa Khôn có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng: “Anh nói em nên đứng đắn một chút, em nghĩ như thế nào vậy, nhiêu người thích em như thế, em thật sự không thích ai sao?"
Người thích em gái cũng không ít, lớn lên xinh đẹp thế kia, trình độ học vấn cao, điều kiện trong nhà cũng không tệ, không thiếu người là con cái trong gia đình cán bộ, nhưng em gái lại cự tuyệt toàn bộ.
Hơn nữa trong đó còn có Ôn Kim Nghiêu.
Nghĩ đến ánh mắt Ôn Kim Nghiêu khi nhìn em gái, anh muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận