Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 165

Chuong 165Chuong 165
"Cuối cùng thì cậu cũng chịu ra. Anh cứ nghĩ cậu quá bận rộn trong phòng thí nghiệm mà không biết ngày đêm là gì. Không phải cậu nói rằng có bất kỳ tiến bộ trong thời gian qua đúng không? Bây giờ thế nào rồi?"
Lần đầu tiên Lâm Hoa Khôn nói chuyện với anh, cũng thật kỳ lạ, ngay ban đầu chính anh ấy không vừa mắt anh, luôn muốn đuổi anh tránh xa em gái anh ấy ra, nhưng mấy năm gần đây, tình cảm giữa bọn họ coi như có sự vượt bậc.
Anh đem quà của mình tới đặt trên bàn, sau đó kéo tay áo liền đi vào phòng bếp.
Thoạt nhìn thì trông anh không giống với người vào bếp nhưng thực ra mọi chuyện bếp núc anh đều rất thành thạo.
"Chuẩn bị nhiều nguyên liệu như vậy ư? Ăn hết được sao ạ?"
Hiểu Hiểu nhìn vào số lượng giỏ, quả thực là rất nhiều. Tuy nhiên cô nói: "Có rất nhiều loại và số lượng không nhiều. Ăn không hết có thể cho chúng vào tủ lạnh. Mọi người cũng có thể mang đi, sẽ không lãng phí chút nào đâu."
Tiếu Nguyệt Nga rửa sạch rau trong tay cô: "Đúng vậy, không có nhiều đâu, hai người đừng khách sáo nữa, trong chốc lát nhất định phải làm."
Lâm Hoa Khôn nhìn vợ vỗ bụng: " Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ ăn hơn phân nửa."
Đứa nhỏ mới hơn hai tuổi đứng trước mặt cha nó nhìn cánh gà trước mặt, chỉ chỉ, thốt lời hùng hồn: "Con nữa, con muốn hơn một nửa!"
Tiếu Nguyệt Nga phì cười một tiếng: "Được rồi, được rồi, Nữu Nữu của chúng ta cũng có thể ăn hơn một nửa, biết con thích ăn, chờ sau này nhất định sẽ ăn đủ, nhưng mà bụng Nữu Nữu bây giờ nhỏ như vậy, con còn ăn bò viên, tôm hoàn, thịt dê, ăn nhiều cánh gà như vậy có thể chứa đủ sao?
Những thứ cô nói đều là món Nữu Nữu thích ăn, con bé nhăn cặp lông mày, rối rắm suy nghĩ, một hồi mới nói: "Vậy con ăn một nửa này một nửa kia."
Hiểu Hiểu cố tình trêu chọc cháu gái: "Vậy còn cá phiến và đậu phụ thì sao?"
Khuôn mặt Nữu Nữu nhăn nhó khiến cho mọi người đồng loạt cười rầm rộ.
Ôn Kim Nghiêu cũng khẽ mỉm cười, tay sờ lên mái tóc mềm mại của cô bé: "Con mèo nhỏ tham lam, em tham ăn đến vậy sao?"
Nữu Nữu có chút giống dì của con bé, trẻ con làm cho mọi người cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Thích trẻ con đến thế sao? Cậu cũng sinh một đứa đi." Lâm Hoa Khôn nhe răng chọc: "Anh nói này em gái, em cũng thích trẻ nhỏ, sao không sinh một đứa, mỗi ngày em có thể mua váy nhỏ cho nó mặc." Tủ quần áo nhà anh đều không đủ, tất cả toàn là đồ của Nữu Nữu.
Ôn Kim Nghiêu mỉm cười: "Em cũng nghĩ thế." Sau đó lại nhìn Hiểu Hiểu, anh chờ xem phản ứng của cô.
Cô ấy cúi đầu, đang rửa tôm và cãi nhau với Lâm Hoa Khôn, không biết đã nói bao nhiêu lân: "Em không thể mua những chiếc váy nhỏ cho con gái của anh sao? Những chiếc váy nhỏ nhắn đó dễ thương làm sao. Nữu Nữu chúng ta mặc càng dễ thương hơn nữa."
Khóe mắt Lâm Hoa Khôn giật giật, anh nhìn cô đang cúi đầu, thật rất muốn vỗ cho một cái thật mạnh. ïi ïï Nhìn thấy một tia buồn trên mặt Ôn Kim Nghiêu, lại nghĩ đến tối hậu thư trên điện thoại của mẹ anh đêm qua, anh quyết định không đợi nữa, anh muốn nói với cô rằng cô phải tỉnh táo lên, có người đã đợi cô rất lâu rồi...
Lâm Hoa Khôn cho rằng lúc này Hiểu Hiểu sẽ giật mình, kết quả là một chút nhăn mày trên mặt cô cũng không có, anh cảm thấy có hơi ngạc nhiên, căn bản là không thể xác định được.
Hiểu Hiểu bất đắc dĩ sờ lên trán: "Không phải là tại em ngốc, trước đây em có thể không để ý, nhưng sau đó rất khó để không phát hiện ra. Hành vi của anh quá rõ ràng."
"Anh à, không phải là em nói đùa." Biểu cảm tươi cười trên mặt cô ngưng hẳn, ánh mắt nhìn xa xăm: "Anh ấy là một người bạn tốt, tuy rằng từ trước đến nay không nói nhiều lời, nhưng nhân phẩm rất đáng tin cậy, chẳng qua là bạn bè, không phải người yêu, em cảm thấy tình trạng hiện tại là đã quá ổn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận