Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 166
Hiểu Hiểu lại cười bất lực: "Em cũng hi vọng anh ay chủ động nói chuyện rõ ràng với em, sau đó em sẽ trực tiếp từ chối để anh ấy không cần phải lãng phí thời gian bên em, nếu không em sẽ luôn cảm thấy mình không tốt, nhưng rồi lại cảm thấy đáng tiếc, nói rõ hơn là tụi em không có cách nào để trở lại mối quan hệ bình thường."
Trên mặt cô có chút phiền muộn.
Cô thực sự không có nhiều bạn có thể nói chuyện với mình, ngoài người bạn thân nhất của Mai Tố Khanh thì Ôn Kim Nghiêu là người thân nhất. ïiCô không muốn thay đổi mối quan hệ này.
Lâm Hoa Khôn cứng họng, Hiểu Hiểu có biết không? Trong trường hợp này, hẳn là Ôn Kim Nghiêu cũng có chút phỏng đoán nên chưa lên tiếng, vì sợ nhận được lời từ chối của cô?
Nghĩ vê điều này, Lâm Hoa Khôn thấy tim mình như tắc nghẽn.
Anh trâm mặc hồi lâu: "Nếu như vậy thì anh cũng mặc kệ em, ba mẹ bên kia anh cũng mặc kệ, em tự mình hành xử đi, miễn sao cảm thấy vui vẻ là được."
Sau đó anh lại thở dài: "Hiểu Hiểu, anh cảm thấy nhân sinh như vậy mới có thể viên mãn được, ở bên cạnh một người cùng nhau xây dựng gia đình, có nhà, có con cái mới là một trải nghiệm đáng giá nhất. Lúc trước anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của mình như bây giờ, có chị dâu của em, còn có Nữu Nữu, tâm tình trở nên hạnh phúc hơn. Tuy rằng độc thân thì sẽ tự tại, không cần băn khoăn quá nhiều nhưng sẽ không có được trải nghiệm này. Mỗi ngày đều nhìn Nữu Nữu và cô ấy vui vẻ, nũng nịu lớn lên từng ngày, có cái gì mà không vui chứ, chỉ cần nhìn thấy thì đêu sẽ cảm thấy không còn một chút khổ sở nào."
Hiểu Hiểu chạm bờ vai anh: "Em biết ý anh. Anh đừng nặng lời như vậy. Suy nghĩ của con người mỗi lúc một thay đổi. Có lẽ sau này khi em hơn ba mươi bốn mươi tuổi, có lẽ sẽ đi tìm một em trai nhỏ để nói chuyện yêu đương."
Lâm Hoa Khôn trừng mắt, ba mươi, bốn mươi, đó là cái quỷ gì? Hơn nữa còn là em trai nhỏ?
Hiểu Hiểu lại nói tránh sang chuyện khác: "Không phải gân đây anh có ngày nghỉ sao? Có muốn ra nước ngoài chơi không, em định đi suối nước nóng."
Lâm Hoa Khôn cảm động lắc đầu từ chối:" Một đồng nghiệp yêu cầu anh đổi ca. Anh phải trực. Ở nhà anh ấy có trường hợp khẩn cấp, không còn cách nào khác. Em có thể tự mình ra nước ngoài chơi và nhớ chú ý đến sự an toàn của mình ở nước ngoài."
Anh cứ yên tâm, yên tâm đi, em sẽ chú ý, anh thật sự không đi sao? Mang theo chị dâu và Nữu Nữu cùng đi."
Lâm Hoa Khôn: "Đừng có mà dụ dỗ anh, anh đã đồng ý với người ta rồi, hãy để lần sau đi." Anh khó khăn cự tuyệt.
Hiểu Hiểu đến đó để ngâm mình trong suối nước nóng, ăn thịt bò và sushi thượng hạng, đi dạo xung quanh một vòng rồi bay về. Vừa lúc cô về thì gặp Mai Tố Khanh cũng đang ở thủ đô, cô ấy đã được mời đến đây để toạ đàm nên cô sẽ ở lại đây một thời gian.
Cả hai người chọn một chỗ ngồi để gặp mặt, Hiểu Hiểu lấy ra món quà cố tình chuẩn bị cho cô bạn mình, chính là trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn có một vài đặc sản.
Mai Tố Khanh nhận lấy rồi cười: 'Cuộc sống của cậu có vẻ tự do tự tại nhỉ" Hiểu Hiểu tum tim cười: "Nếu cậu muốn thì cậu cũng được như thế thôi."
Nụ cười của Mai Tố Khanh nở rộng hơn:" Tớ hơi bận một chút, nhưng cũng khá vui vẻ. Để tớ nói với cậu điêu này. Tớ đã nhận nuôi hai bé gái, cả hai đều là con gái của liệt sĩ. Mẹ của chúng đã tái hôn. Có vẻ khá khó khăn nên tớ liền nhận nuôi, hai đứa còn nhỏ tuổi, chỉ mới học tiểu học nhưng lại rất chăm chỉ."
"Cậu đã nhận nuôi hai đứa nhỏ trên danh nghĩa của cậu sao?”
Hiểu Hiểu giật mình.
"Lần này cậu có dắt theo chúng không? Nếu vậy thì tớ sẽ là mẹ đỡ đầu của chúng, tớ muốn gặp và tặng quà cho chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận