Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 55
Vệ Hỉ Nhạc tỉnh dậy liền hỏi Lâm Hoa Trạch người đó đã phạm phải tội gì.
Lâm Hoa Trạch cũng không biết hắn ta, Vân Vi thì chỉ biết một chút, nhưng cũng không nói quá rõ ràng: "Hình như có cất giấu một thứ gì đó."
Vệ Hỉ Nhạc nghe xong liền cau mày lại: "Mọi người trở vê thu dọn một chút đồ đạc của mình đi."
Lâm Hoa Dương cùng với Lâm Hoa Trạch chưa nói gì với nhau, liền im lặng mà gật đầu, bọn họ cũng rất kinh ngạc, nhìn mẹ và em gái lúc này, cổ họng liên có chút nghẹn lại.
Hiểu Hiểu nắm lấy cơ hội, mà hỏi Vân Vi: "Chị Dâu, người nhà của chú đó đâu? Người nhà của chú ấy đi đâu hết rồi ạ?"
Vân Vi ngẩn người một lúc, cô chỉ mới biết được một chút: "... Nghe nói anh ta và vợ đã ly hôn rồi, con cái cũng đã cắt đứt quan hệ với anh ta." Gia đình vừa mới ly tán.
Vân Vi siết chặt tay lại.
Sau khi trở về phải kiểm tra lại thêm một lần nữa, tuy nhà cửa không có vấn đề gì, nhưng không kiểm tra lại thì không thể yên tâm được.
Con cái của họ còn quá nhỏ.
Vân Vi kéo Lâm Hoa Dương lại nói: "Sau này chúng ta nên để ý những gì mà mình nói và những việc chúng ta làm thì hơn."
Lâm Hoa Dương liếc nhìn đứa con trai vô tư của mình, im lặng mà gật đầu.
Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần như vậy là được rồi.
Cô đã làm những gì mà có thể, nhưng đối với người anh đang ở xa, cô không biết mình phải làm như thế nào, bởi vì cô còn không thể nhìn thấy mặt, viết thư đều phải chờ thật lâu mới có thể nhận được hồi âm, làm sao cô có thể nhắc nhở anh ấy rằng, anh ấy ở lâu sẽ xảy ra chuyện?
Không chìm đắm trong loại cảm xúc này lâu, rốt cuộc cũng không buông xuống ở trên người nhà, hiện tại chỉ có một chút khủng hoảng, việc quan trọng nhất bây giờ là đi chuẩn bị bữa tối.
Đây là lần đầu tiên Lam Xảo Mẫn cùng Lâm Hoa Trạch xuất hiện ở trước mặt nhiều người đến như vậy, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng.
Nhưng làm gì thì làm, đại đội trưởng Lâm Thanh Thạch mở cửa quanh năm, hai thanh niên Lâm Hoa Dương cùng với Lâm Hoa Trạch đã bị Vệ Hỉ Nhạc đưa về xã từ sớm.
Mẻ thịt tươi mang từ tỉnh về được một ít, nhưng vẫn không đủ.
Có thể đi mua nhiêu hơn một chút nữa thì tốt rồi.
Dư thì có thể ướp sẵn sau này sẽ ăn dần.
Vân Vi nhìn khẩn trương không biết đi theo ai trong các chị em dâu, ôm Lâm Chấn Giang vào trong lòng: "Em bế cháu giúp chị, để chị đi nấu bữa sáng nha."
Lâm Chấn Giang đã có thể đi lại được, cậu không thích bị người khác bế, nhưng bây giờ cậu phải ngoan ngoãn để cho Lam Xảo Mẫn bế.
Hiểu Hiểu đang ngáp, nhìn Vân Vi đi vào bếp rồi làm bữa sáng, sau đó cô đi đến ngồi ở bên cạnh Lam Xảo Mẫn. "Hiểu Hiểu, em có thể kể việc gì đang xảy ra ở trong nhà hay không vậy?”
Cô ấy đã hỏi tình hình ở trong nhà của Lâm Hoa Trạch, Lâm Hoa Trạch cũng đã nói cho cô biết, nhưng bây giờ cô ấy càng muốn biết rõ hơn, mặc kệ việc cô em chồng chỉ mới ba tuổi này có thể kể những gì mà cô muốn biết hay không, cô ấy thực sự muốn cùng mọi người nói chuyện, để giải toả nỗi lo lắng này.
Trước đó Hiểu Hiểu thấy tâm trạng của cô ấy vẫn luôn ổn định, còn nghĩ rằng cô ấy sẽ không lo lắng đâu, ngay cả khi nhìn thấy Lâm Thanh Thạch cùng với Vệ Hỉ Nhạc mà Lam Xảo Mẫn cũng không hề lo lắng chút nào. Nhưng hiện tại rõ ràng là cô ấy đang cực kì khẩn trương.
Hiểu Hiểu cũng không biết, Lâm Hoa Trạch nói với Lam Xảo Mãn rằng, nhà anh ấy khá đông người, nhưng ba mẹ và các anh em cùng chung sống với nhau rất hoà thuận, chỉ là bên nội nói chuyện có hơi trực tiếp, bởi vì thím nhỏ mất chồng từ sớm, cho nên thím ấy có chút để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, không mấy khi hoà hợp, nhưng dù sao cũng không thường ở chung với nhau, cho nên chuyện này cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
Điều này rõ ràng có nghĩa là hai người này không thích hợp để ở chung.
Mà chính bởi vì không tốt, cho nên dù không ở chung với nhau, thì cũng sẽ có chút ảnh hưởng.
Vậy nên Lâm Xảo Mẫn cứ luôn suy nghĩ miên man về vấn đề này.
Hiểu Hiểu đang nhìn cô, cảm thấy hình như là cô ấy đang nhìn em gái nhỏ vậy, tính luôn tuổi kiếp trước của cô ấy, cô ấy còn trẻ hơn cả mình, đó chẳng phải là em gái hay sao.
"Chị dâu, chị muốn hỏi cái gì nha, nếu hỏi những người ở trong nhà em, cái này thì em biết, ba mẹ đã dạy em, ba của ba thì chính là ông nội, còn mẹ của ba chính là bà nội, ông nội là Lâm Đại Hải, còn bà nội là Phương Phan Xuân...'
Cô thu mình lại, giọng điệu nói như là ở trong phòng sách.
Lam Xảo Mẫn nghe xong liền phì cười, cười được một lúc, rồi tiếp tục nghe Hiểu Hiểu kể vê mọi người ở trong gia đình, sau đó đối chiếu lại với những gì mà mình đã biết ở trong lòng.
Để chuẩn bị xong một bữa ăn thì phải chuẩn bị từ rất lâu, chờ đám người của Vệ Hỉ Nhạc quay về tới, Lam Xảo Mãn liền không nghĩ lung tung nữa, cô là dâu mới, cô cũng muốn phụ một tay, cũng có ý muốn trổ tài ở trước mặt của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận