Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 60
Hiểu Hiểu cùng với Lâm Hoa Khôn đi tới chân núi để cào lá thông, cào được không ít lá tre. Lâm Hoa Khôn đem lá tre đưa cho Hiểu Hiểu dùng, còn cậu thì dùng rìu chẻ củi thành từng khúc, ở trên núi này có cây to là không thể chặt được, dân làng muốn đốt củi, nhưng chỉ có thể chặt được những nhánh cây khô thôi.
Tương tự là vậy, nếu như nhặt được một vài quả trứng chim, hay trứng gà rừng gì đó thì đã được xem là may mắn rồi, nếu bạn có thể thu hoạch được những thứ lớn hơn, chẳng hạn như là gà rừng, hay thỏ với lợn rừng . v. v..., không bị người khác phát hiện thì thôi, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ phiên phức lớn.
Lâm Thanh Thạch là đại đội trưởng, là một tấm gương tốt, xưa giờ ông đều không có hứng thú với việc lên núi đánh bắt những của ngon vật lạ ở nơi hoang dã, nếu không thì ông ấy đã không lo lắng về việc trong nhà không có thịt ăn.
Mỗi năm ông đều chọn những món ăn hoang dã ở trên núi theo mùa, mang theo những thanh niên trẻ tuổi lên núi đi săn, những con mồi được bắt, ai cũng đều có thể ăn một chút thịt, về mặt này ông vẫn luôn luôn làm được, Hiểu Hiểu tự thấy mình không thể làm được như vậy, rõ ràng là có thể tự tay mình làm ra những đồ ăn ngon, nhưng vẫn phải cố chịu đựng, lúc này vẫn phải thử lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người.
Lâm Hoa Khôn: "Anh ở ngay đây, em đừng đi đâu hết, anh sẽ quay trở lại ngay, có việc gì thì cứ gọi cho anh nha.”
Những nhánh cây thông này ở trên rất cao, Lâm Hoa Khôn quyết định đi tìm lá ở những nơi gần đó, còn Hiểu Hiểu thì ở tại chỗ nhặt lá thông.
Hiểu Hiểu liền gật đầu, nhìn anh mình đã rời đi, cô dùng lá tre nhặt ở trên đất và những lá thông đó gom lại chung cùng một chỗ với nhau, rồi bỏ vào trong giỏ.
Những lá thông này dùng để đốt lửa rất là tốt, chỉ cần đốt một chút là cháy cực kì to.
Lá thông ở phía trước còn dính một ít bùn đất, Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng Lâm Hoa Khôn đang đốn củi, chắc là anh ấy đang cách khá xa ở đây, không nhìn thấy cô ở chỗ này được, vì vậy cô đã tạo ra một khoảng trống, gỡ bỏ lớp bùn đất ở bên trên.
Cô đã đến đây được sáu năm, những thứ ở đây đã thay đổi trở nên phong phú hơn rất nhiều, hiện tại không gian của cô có những loại cây có thể thu hoạch được, trái cây, rau dưa, tất cả đều có ở trong không gian của cô.
Rất tiếc cô lại không có đủ nhân lực, cho nên cô chỉ làm được những điều mình có thể làm, hầu hết tất cả các loại cây cô trông xuống đều là cây ăn quả, lúa nước khoai lang đỏ lại không có nhiều lắm.
Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật là lãng phí, hối hận vì lúc trước cô không lắp đặt một số máy móc ở trong nông trại hoặc là robot, nếu như vậy cô chỉ cần điều kiển chúng là được, nhưng bây giờ thì cô phải tự tay làm hết.
Một số loại trái cây mà Hiểu Hiểu trồng đã có thể thu hoạch được, một mình cô ăn không hết, một số cô đem phơi khô, một số lại đem đi ủ rượu, ăn không hết nên phải được bảo quản tốt, là một người sống sót ở sau mạt thế, cho nên cô có tâm lý tích trữ đồ vật như này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đôi khi cô sẽ hái một ít để đem về trong nhà, giống như là làm như bây giờ, Hiểu Hiểu phát hiện ở bên cạnh có một củ khoai tây vừa vừa, ở phía trên dính một chút bùn đất, cô tự mình đào lên được hai củ khoai tây lớn.
Cô chỉ có thể làm như vậy thôi, vốn dĩ Hiểu Hiểu còn bổ sung thêm được hũ gạo cỡ hai lần, nhưng Vệ Hỉ Nhạc tính toán rất chính xác đồ ăn ở bên trong nhà, cô vừa bỏ thêm vào một ít, liền nghe thấy bà ấy nói nhỏ: "Là mình nhớ nhầm hay sao? Mình nhớ rất rõ lúc trước không nhiều đến như vậy."
Hiểu Hiểu nghe vậy cũng phải giật mình toát mồ hôi, liên tiếp tới hai lần, cô cũng không dám lén bỏ đồ vào bên trong nữa.
Hiểu Hiểu đào được một nửa củ khoai tây, một bên dùng không gian, cảm thấy không gian bây giờ thoải mái hơn nhiều, nếu có một ngày nào đó mà cô có thể khống chế được hết không gian này, chắc chắn sinh hoạt đời thường của cô sẽ rất thuận lợi, không cần phải lo lắng về vấn đề trồng trọt và thu hoạch nữa, nếu có gì khó khăn xảy ra, không gian này là lãnh địa của cô, giống như lãnh địa ở trong tiểu thuyết và phim ảnh, bất kể là ai đi vào trong lãnh địa của cô, mọi thứ đều sẽ bị kiểm soát bởi cô, cô chính là chủ ở đây.
Nghĩ đến việc đó thôi đã khiến cô cảm thấy phấn khích lên.
Mỗi người đều có một tài năng và một hướng phát triển khác nhau, ai cũng không biết tài năng sẽ phát huy như thế nào, những điều này sẽ không ngăn cản được việc phát huy trí tưởng tượng của mỗi người, ước mơ là phải có, nếu có thể trở thành sự thật thì sao?
Đặt củ khoai tây vào trong rổ và lấy lá thông để đậy lại, Hiểu Hiểu liền đột nhiên dừng lại, khoan đã, sao lại không nghe thấy âm thanh gì hết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận