Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 65
Dị năng của cô thế mà lại thăng cấp đến một phương hướng hoàn toàn không hòa bình.
Đối lập với lúc đó cô cấp bách hy vọng dị năng của cô mang đến cho cô vũ lực, có thể giết tang thị, mang đến cho cô cảm giác an toàn, tâm tình của cô giống như đánh đổ bình ngũ vị, chua ngọt đắng cay mặn, mọi thứ đều đủ cả.
Hiểu Hiểu thở dài, mặc kệ nói như thế nào, giá trị vũ lực cao, đây đều là chuyện tốt, cái khác không nói, trong sách có kẻ trộm theo dõi cô, cho dù đối phương có chuẩn bị mà đến, hiện tại đối phương cũng là đến tặng đầu người.
Nếu như nói đây là chuyện xa xôi, hiện tại gân ngay trước mắt... Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào con cá trong nước, một con cá trắm cỏ nhàn nhã xuyên qua cỏ dưới nước, một sợi chỉ màu đen chợt lóe lên bên cạnh nó, con cá không biết đã xảy ra chuyện gì, đuôi cá còn đang dao động theo quy luật, Hiểu Hiểu vui vẻ vớt lên, hôm nay có thêm bữa ăn, cá trắm cỏ cỡ vừa như vậy, ba cũng sẽ không nói cái gì.
Lâm Hướng Quân lập gia đình, ngày Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán về nhà thăm người thân cũng đã đến gần, Hiểu Hiểu ngóng trông, đếm từng ngày một khi nào bọn họ về nhà, Lâm Thanh Thạch cũng đang đếm ngày, chẳng qua là mục đích đếm ngày này không giống Hiểu Hiểu.
Ông phải đi tới Công xã đón thanh niên trí thức xuống nông thôn, nói đến những thanh niên trí thức này, trong lòng Lâm Thanh Thạch có chút không dễ chịu, nhưng mà đây là do cấp trên phân phối tới, mỗi đại đội đều có, ông muốn cự tuyệt cũng không có biện pháp.
Tuy rằng nói lên núi xuống làng, cùng nhau xây dựng, nhưng trên thực tế, những thanh niên trí thức này mới lớn như vậy thôi, có thể làm cái gì đây?
Về nông thôn sống, lúc đầu ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.
Thôn bọn họ coi như tốt, bởi vì có núi có hồ, ở thôn phụ cận đều tương đối giàu có, chỉ ông biết, có thanh niên trí thức được phân phối vào trong núi, cuối cùng tình nguyện bẻ gãy một chân, cũng phải trở về, vì trở vê ngay cả chuyện tổn hại thân thể mình cũng có thể làm ra.
Suy bụng ta ra bụng người, ông cũng là người làm cha mẹ, nếu có một ngày con cái của ông làm ra chuyện như vậy...
Cho nên ông sẽ đối xử với nhóm thanh niên trí thức về nông thôn này thân thiện một chút, dù sao cũng là đứa trẻ mới lớn.
Đến ngày hôm nay, Hiểu Hiểu thiếu chút nữa muốn đi theo cùng, năm nay là năm 70, nữ chính cũng là vào năm này về nông thôn, cô thật muốn nhìn xem, nữ chính và chị em tốt của cô rốt cuộc giống nhau bao nhiêu phần, nếu như rất giống, vậy Mai Tố Khanh trong quyển sách này và chị em tốt của cô có thể chính là cùng một người hay không?
Lâm Thanh Thạch một mình đi, đợi đến khi ông trở về, bên cạnh đi theo ba người.
Một nam hai nữ.
Trong đó có một người con trai và một người con gái đến từ thành phố lớn Thượng Hải, một người khác đến từ phía Bắc, khoảng cách đến chỗ họ là xa xôi ngàn dặm.
Hiểu Hiểu canh giữ ở ngã tư, như vậy lúc bọn họ vừa trở về, cô lập tức có thể nhìn thấy.
Lâm Hoa Khôn bị cô lôi kéo làm lá chắn, tới nơi này đào rau dại.
Lâm Hoa Khôn còn lẩm bẩm: "Ở đây có rau dại sao? Đã sớm bị người ta hái sạch rồi." Sau khi Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy người liền chấn động, bởi vì nữ chính trong sách ở trước mắt này có bảy phần giống với chị em tốt của cô! Hai người không có quan hệ huyết thống lại có độ tương đồng như vậy, người không biết nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng bọn họ có quan hệ huyết thống.
Chẳng qua vẻ ngoài dịu dàng thuần khiết lương thiện này là hình tượng của chị em tốt của cô, bản chất của cô ấy thì... Khụ, biệt danh của cô ấy là Nữ hoàng áo trắng.
Bề ngoài như là thiên sứ áo trắng, trên thực tế là một nữ vương duy ngã độc tôn (*).
* Vế sau trong câu "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, có nghĩa là trên trời dưới đất, chỉ có ta là nhất.
Hôm nay thanh niên trí thức đến đây, ngày mai hoặc là ngày mốt thì anh hai và anh tư về đến nhà, thời gian vô cùng khéo léo.
Bọn họ có thể sẽ không gặp gỡ, dù sao đại đội của bọn họ lớn như vậy, nhưng không biết có phải là do quán tính của cốt truyện hay không, bọn họ vẫn gặp nhau, vào thời điểm mà hai anh em vừa về đến nhà.
Tần Minh San tới chỗ bọn họ tìm Lâm Thanh Thạch mở thư giới thiệu, đúng lúc này, nhóm hai anh em bọn họ trở về.
Lâm Hoa Hoán đi ở phía trước, lúc nhìn thấy Tần Minh San đứng trong sân thì vẻ mặt sửng sốt, Hiểu Hiểu vẫn luôn nhìn hắn, trong mắt hắn có giật mình, nghi hoặc, không còn gì khác, trong sách không phải nói hắn vừa nhìn thấy Tần Minh San, phát hiện cô ta và đối tượng hy sinh của mình rất giống nhau, cho nên dời tình cảm lên trên người cô ta, chăm sóc cô ta nhiêu hơn, cứ chăm sóc rồi lại chăm sóc một hồi, liền triệt để không dứt ra được sao?
Sau đó cô lập tức biết được nguyên nhân, phía sau Lâm Hoa Hoán còn có thêm một cô gái mặc quân phục vừa người, tóc ngắn ngang tai, Hiểu Hiểu nhìn qua lập tức há to miệng, khuôn mặt này, có chín phần tương tự với chị em tốt của cô! Nếu như không phải chiều cao và khí chất có chút khác biệt, chắc chắn cô đã cho rằng đây chính là chị em tốt của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận