Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 71
Lâm Hoa Khôn chạy đi thông báo cho Tào Phi Yến, Hiểu Hiểu thì ngồi ở đó vẫn luôn chú ý tới Mai Tố Khanh, người khác cũng chỉ xem là cô tò mò với người lạ, cùng lắm thì đánh giá nhiêu thêm vài lân, cho nên cũng không để trong lòng.
Hiểu Hiểu chú ý tới, Mai Tố Khanh lúc uống trà có thói quen dùng tay trái, nhưng rõ ràng là đối phương thuận tay phải.
Lúc ngồi thì sống lưng của cô ấy luôn thẳng tắp, những ai là quân nhân thường có bộ dáng này.
Khi không có lời nào để nói thì cô ấy sẽ chớp mắt nhiều lần.
Chờ đến khi ngồi vào bàn ăn, Hiểu Hiểu phát hiện càng ngày càng có nhiều điểm giống nhau.
Cô cố ý đi hái một mớ rau cải thìa, vừa ngọt vừa giòn, hơn nữa đun ở nước sôi lăn tăn, chính là một món mỹ vị, Mai Tố Khanh lại không đụng đến một đũa nào.
Trái lại chiếc đũa kia lại hạ xuống ở đĩa bí đỏ, đây cũng là món mà bạn thân cô thích nhất.
Có những người thường hay làm một chút động tác và thói quen nhỏ, chính bản thân họ cũng không để ý tới.
Nhìn đến đây, Hiểu Hiểu chắc chắn cô ấy chính là bạn thân của mình, thậm chí khả năng cao đến 90%.
Ba người Lâm Hoa Kiện, Lâm Hoa Trạch cùng Mai Tố Khanh đều ăn rất nhiều, may mắn Vệ Hỉ Nhạc chuẩn bị đủ cơm, bằng không thiếu chút nữa liền không đủ cho bọn họ ăn.
Vệ Hỉ Nhạc làm đồ ăn rất ngon, có thể nói là màu sắc hương vị đều hoàn hảo, ngay cả Mai Tố Khanh cố ý nhắc nhở chính mình phải khống chế sức ăn, thế mà cuối cùng vẫn ăn rất nhiều.
Lại nói thế giới này hoà bình, không có zombie, không có cảnh người tranh ta đoạt, nhưng có điều vật tư quá thiếu thốn, mua bán hạn chế rất nhiều, muốn ở bên ngoài ăn một bữa ăn ngon, nhất định phải đến tiệm cơm quốc doanh, bằng không không có chỗ nào khác, cho dù tìm được tiệm cơm quốc doanh cũng đừng vội mừng, bên trong đều là người giàu, thái độ phục vụ cũng không tốt, nếu không vừa mắt thì họ sẽ vung thực đơn, nói: Đã hết, hẹn quý khách lần sau lại đến!
Lúc này cho dù có làm công nhân cũng không có ngoại lệ, cho dù thái độ của người phục vụ không tốt, cũng không thể làm gì người ta, chỉ có thể tự mình nhãn nhịn.
Mai Tố Khanh là một người có tính tình mạnh bạo, có một lần cô ấy dỗi, kết quả người ta dỗi còn lâu hơn cô ấy.
Tức giận đến nỗi một ngày cô ấy chẳng có tâm trạng gì hết.
Lâm Đại Hải cùng Phương Phán Xuân ăn cũng tương đối nhanh, nhưng mà bọn họ ăn không nhiều lắm, hơn nữa lúc hạ chiếc đũa còn cố ý không hướng tới thịt mà gắp, lo lắng mình ăn nhiều thì khách không có mà ăn.
Ăn xong rồi, Vệ Hỉ Nhạc đi thu dọn bát đũa, Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán nói chuyện một hồi, Lâm Đại Hải liền nói phải đi về.
Lâm Hoa Kiện đi vào phòng, cầm một ít đồ vật, đều là đồ ăn: "Ông nội, con mang về cho ông bà cái này."
Cho dù thân thể bọn họ luôn khoẻ mạnh, nhưng cũng là người cao tuổi, nếu là đi đường đêm xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Những người còn lại đều ngồi ở trong phòng khách lớn nói chuyện, ban ngày mặt trời lên cao, nhiệt độ ở bếp sưởi đủ ấm, tới buổi tối gió lạnh phất phơ, ngồi ở trong phòng khách nói chuyện chính là một loại hưởng thụ.
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh Lâm Hoa Hoán, Lâm Hoa Hoán đem cô ôm trong lồng ngực mình.
Lại ba năm qua đi, em gái trưởng thành không ít, nhưng vẫn là đáng yêu như vậy, vừa nhìn đã khiến người khác thấy thương.
Hiểu Hiểu kháng nghị: “Anh tư, em đã lớn rồi."
Lâm Hoa Hoán không để bụng: "Em mới 6 tuổi, làm gì lớn nhanh như vậy đâu?" Trẻ con mà, đều là cái bộ dạng này, lúc nào cũng nghĩ muốn trở thành người lớn.
Kháng nghị không có hiệu quả, Hiểu Hiểu cũng thành quen.
Cô đè thấp thanh âm hỏi hắn: "Anh tư, anh cùng anh cả ở trên xe lửa gặp được nhau khi nào?”
Bọn họ không ở cùng một chỗ tham gia quân ngũ.
Lâm Hoa Hoán lắc đầu: “Anh cả có việc đi đến chỗ của bọn anh, bọn anh là cùng nhau lên xe lửa."
Hiểu Hiểu làm ra bộ dạng bừng tỉnh, mắt nhìn Mai Tố Khanh, tiếp tục nhỏ giọng: "Chị Mai trông thật xinh đẹp, em muốn gọi chị là chị dâu được không?"
Lâm Hoa Hoán đè thấp thanh âm: "Trước tiên tạm thời đừng kêu."
"Anh tư, lần này có mang quà về không ạ? Yêu cầu của em không cao, thật sự không cao." Lâm Hoa Khôn chạy tới, tay phải khoa tay múa chân một chút, trong mắt tràn đây chờ mong.
Lâm Hoa Hoán đem đầu tóc của cậu xoa thành cái ổ gà, Lâm Hoa Khôn một chút cũng không để tâm đến anh đem đầu tóc mình xoa thành bộ dạng gì, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Lâm Hoa Hoán vỗ vỗ đầu của cậu: "Chờ đấy.' Anh cũng không buông Hiểu Hiểu xuống, ôm cô vào phòng, từ bên trong lấy ra quà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Quà tặng cho Lâm Hoa Khôn chính là mô hình xe tăng dùng vỏ viên đạn dính lại, lấy được cái mô hình này, Lâm Hoa Khôn cười như một tên ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận