Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 74
Nói là muộn, thực ra cũng chưa phải muộn lắm, bữa sáng cũng chưa nấu xong, Hiểu Hiểu rửa mặt xong thì đi ra sân ngay, thấy anh tư và anh cả đang luyện tập với nhau trên sân.
Mới sáng sớm, nhưng toàn thân hai người toàn là mồ hôi, quần áo dính sát vào người khiến cả thân hình hai người lộ rõ ra, ánh mắt Hiểu Hiểu dán vào chuyển động của họ, nhéo nhéo bụng mình, cũng từng có thời gian, cô là một nữ nhân có cơ bụng.
Cũng có mà, chỉ là... cô bắt gặp ánh mắt Mai Tố Khanh đang nhìn bọn họ tập luyện dưới mái hiên, lại nhìn anh tư đang ra sức tập luyện, có cảm giác như đang nhìn một con công đực đang xòe rộng đuôi mình ra.
Không dám nhìn thẳng.
Với một người hiểu biết quá sâu về khuê mật của cô, Hiểu Hiểu có cảm giác, anh tư của cô rất nguy hiểm.
Thấy cô xuất hiện, mặt mày Mai Tố Khanh rạng rỡ hẳn lên, biểu lộ ra vẻ thân thiết rõ ràng hơn cả hôm qua: "Hiểu Hiểu dậy rồi à."
Cô ấy cười lên, ríu rít tới chỗ Hiểu Hiểu mà sờ sờ, đây là kiểu tóc mới mà hôm qua đi ngủ cô ấy đã làm ra.
"Đúng rồi, sao Hiểu Hiểu tối qua lại chạy tới chỗ chị Tố Khanh vậy, không phải đang ngủ ở phòng của anh hai con sao?" Hôm qua Vệ Hỉ Nhạc ngủ rất sớm, không hề biết con gái đổi phòng ngủ, sáng nay dậy sớm, định đi xem con gái thế nào, không thấy cô đâu mới biết được chuyện này thông qua Lâm Thanh Thạch.
Hiểu Hiểu cười: "Hôm qua con đổi giường ngủ, nên chạy qua chỗ chị Tố Khanh ngủ, bọn con ngủ với nhau, ai cũng ngủ ngon hết."
"Đúng vậy, Hiểu Hiểu sang ngủ với cháu, cháu cảm thấy rất tốt, ngủ cùng còn có thể nói chuyện với nhau, Hiểu Hiểu cũng ngủ rất ngon, thật sự rất đáng yêu."
"Ai da, Hiểu Hiểu không quấy ray giấc ngủ của cháu đó chứ."
Vệ Hỉ Nhạc có chút ngại, nhưng cũng không muốn trách móc con gái mình, thấy cô nói vậy, hơn nữa nét mặt cũng rất thật lòng, ý cười trên nét mặt Vệ Hỉ Nhạc càng xán lạn hơn.
"Không có đâu, chúng cháu nói chuyện mấy câu là ngủ rồi."
Hiểu Hiểu gật đầu phụ họa: "Con ngoan lắm."
Vệ Hỉ Nhạc xoa xoa đầu Hiểu Hiểu: "Vậy thì được, bữa sáng nấu xong rồi, mọi người đi rửa tay rồi tới ăn sáng đi."
Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán thu lại tay, Lâm Hoa Khôn ở bên cạnh vẫn nén lại hơi thở mà nhìn bọn họ, thấy bọn họ thu lại tay rồi, hưng phấn hỏi Lâm Thanh Thạch: "Ba, sau này con sẽ giống như anh tư anh cả phải không?"
Lâm Thanh Thạch liếc cậu ta một cái, không nói có, cũng chẳng nói không: "Nhìn đi."
Lâm Hoa Không đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này: “A, ba, ba nói như vậy nghĩa là sao."
Vệ Hỉ Nhạc tóm cậu ta lại: "Đừng có nghịch ngợm nữa, đi rửa tay đi."
Bà không quên tạo cơ hội cho đứa con trai thứ tư của mình: "Tố Khanh, ăn xong cháu có định đi đâu không, gan chỗ chúng ta có công xã, công xã không to lắm, thi thoảng sẽ có mấy thứ đồ khá tốt, rảnh rỗi có thể kêu Hoa Hoán dẫn cháu đi mua sắm."
Mai Tố Khanh lại hỏi Hiểu Hiểu: "Em định làm gì sao?"
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em chẳng muốn làm gì hết, trông nom gà vịt trong nhà là được rồi."
"Nếu em rảnh thì có thể dẫn chị đi dạo quanh đây không, anh của em vừa mới quay lại, chắc chắn sẽ có nhiều người tới thăm hỏi."
Đúng là như vậy thật.
Trong lòng Lâm Hoa Hoán thấy có chút tiếc nuối, nếu cô ấy thực sự muốn đi tới công xã, thì anh ta có thể hoãn lại những chuyện khác được mà.
Lâm Hoa Kiện thấy em trai của mình phản ứng như vậy, thở dài trong lòng, đây rõ ràng là người này có tình nhưng người kia không có ý mà.
Anh ta mở miệng nói: "Con với em tư sẽ tới chỗ ba xem có giúp được gì không."
Sáng sớm anh ta thức dậy nhìn quanh nhà một lượt, sau nhà bọn họ có một cái giếng, không cần nấu nước, rơm củi được chồng chất ngay ngắn dưới mái hiên, Lâm Thanh Thạch sớm đã chuẩn bị xong rồi.
Lúc bọn họ quay về thì trong nhà chẳng có gì cần làm nữa, nên cả hai định tới chỗ của ông xem có thể giúp việc gì cho ông được không.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thạch bận rộn làm việc, Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Khôn tới trường tiểu học ở công xã, Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán tới chỗ Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân, Hiểu Hiểu đi dạo quanh thôn cùng với Mai Tố Khanh.
Hai người đều có tính cẩn thận, không nói gì kỳ quái, trên đường cứ hễ gặp người quen, thấy Mai Tố Khanh biểu hiện ra vẻ mặt không quen biết, sẽ hỏi cô một câu kia là ai? Dọc đường đi bọn họ còn đụng mặt nữ chính trong truyện là Tân Minh San.
Hiểu Hiểu đành phải giải thích những thắc mắc cho Mai Tố Khanh.
Bọn họ càng lúc càng đi xa, tách ra khỏi đám người, đi tới chân núi, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng hỏi cô ấy: "Cậu gặp cô ấy rồi, có cảm tưởng gì không?”
Hai người thấy thế nào, trong lòng cô đều biết rõ.
"Cảm tưởng gì sao?" Nhắc tới câu hỏi này, Mai Tố Khanh nhíu mày: "Cậu có cảm thấy trùng hợp không? Tớ có gặp qua cha mẹ nhà họ Mai rồi, nhìn không giống, ngoài ra cũng chỉ có một anh trai, nhìn qua ảnh cũng không thấy giống chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận