Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 91
Đúng lúc này, Chương Chi truyền đến tin tốt, cô ấy mang thai.
Đây là việc đáng mừng khi có thêm thành viên mới, Tào Phi Yến hết sức mừng rỡ, Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân cũng vậy, bọn họ lập tức lấy tiền ra đưa cô đi mua thịt để bồi bổ cơ thể, con trai út của họ cuối cùng cũng lên chức ông nội, dù mất sớm nhưng cũng không sao cả, các con của anh và vợ chồng già sẽ chăm sóc chu đáo, giúp đỡ việc nuôi con cho anh để anh không phải lo lắng cho chúng.
Đây là việc tốt, Vệ Hỉ Nhạc không thể tự đi ra cửa vì sợ đụng đến thai phụ, nên đã thu dọn đồ đạc và nhờ hai con dâu ra xem thử cô ấy.
Vân Vi và Lam Xảo Mẫn lúc nhìn xác lợn rừng đều bị doạ sợ dẫn đến gặp ác mộng, bây giờ nghe được tin tốt này cũng cầm lấy chút quà đi qua nhìn xem, bọn họ cùng chị em dâu nói chuyện với nhau không nhiều, tuy cũng đã gặp qua hai lần nhưng không nói bất cứ chuyện gì.
Vệ Hi Nhạc thu dọn hai bộ quần áo nhỏ mà Lâm Chấn Giang mặc lúc mới sinh đưa cho Vân Vi mang lên, hỏi Hiểu Hiểu: "Con có muốn đi xem không? Nhưng con không thể ôm Chương Chỉ vì hiện tại cô ấy đang mang thai."
Hiểu Hiểu gật đầu: "Được ạ, con cũng muốn đi xem."
Lâm Hoa Khôn không đợi hỏi liền lắc đầu: "Con không muốn đi."
Chuyện đó có gì thú vị đâu.
Nói xong cậu liền quay đầu đi vào phòng.
Chương Chi nói chuyện nhẹ nhàng, nhìn qua là biết cô rất dịu dàng, cô ấy còn trẻ, nhanh như vậy đã mang thai, cho dù biết việc này ở hiện tại là chuyện bình thường, nhưng mỗi lần như vậy trong lòng Hiểu Hiểu cũng có chút cảm thán, ở đây kết hôn sinh con sớm, mình là phận con cái phải nghe theo lời cha mẹ.
Nhận được đồ của Vân Vi và Lam Xảo Mẫn, Tào Phi Yến rất hài lòng, khi thấy đó là hai bộ quần áo cũ lại thêm hài lòng hơn, cô liền mang đến đặt dưới gối của Chương Chi.
Đây là điều tốt, đến lúc dưa chín cuống rụng sẽ sinh ra được một đứa bé vừa khoẻ mạnh vừa dễ nuôi.
Vân Vi và Lam Xảo Mẫn mang trứng gà và đường nâu đến, đây là đồ tốt để thai phụ bồi bổ.
Chương Chi phản ứng không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn mấy thứ này thì mỉm cười: "Cảm ơn dì hai, sức khoẻ của dì đã tốt hơn chưa? Khi nào thì dì mới khoẻ hẳn được?"
Vân Vi ngồi xuống, kéo tay cô nói: "Nhanh thật đấy, sắc mặt trắng bạch lại phản ứng lớn như vậy? Nhanh như vậy liền nôn mửa à?"
"Đúng rồi, buổi sáng còn chưa ăn cái gì mà đã nôn mửa một chút." Chương Chi thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Vân Vi an ủi cô: "Không sao đâu, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau, thím nhỏ sinh ba đứa con, đều là người từng trải, lại có bà ở bên, nếu không biết chuyện gì thì cứ hỏi bọn họ."
"Lúc trước mọi người mang thai ở thời điểm này cũng như vậy sao?"
Chương Chi cảm thấy lo lắng.
"Chị khi đó tốt hơn một tí, nôn mửa mấy ngày liền rồi xong, nhưng đặc biệt lúc đó rất muốn ngủ, lại còn thèm chua, thèm dưa cải của mẹ, trong bữa ăn không có thì ăn không ngon."
Lam Xảo Mãn nói thêm: "Chị mang thai lúc đó cũng tốt hơn một chút, còn cố tình lén lấy dưa cải, lúc me chị giấu nó thì liên ăn không ngon."
Vân Vi cười lớn: "Tại vì nhà mẹ đẻ ở xa thôi, lần tới chị sẽ bảo bọn họ gửi thêm nhiều một chút..."
Tào Phi Yến liên tục gật đầu, người xưa đã nói, nếu con dâu thèm ăn đồ chua sẽ sinh con trai, thèm đồ cay sinh con gái, nếu con dâu đã thèm ăn đồ chua thì càng tốt, đó chính là điềm báo cho việc cháu trai của mình sẽ ra đời.
"Vậy đành làm phiền rồi."
Lâm Hướng Quân hào hứng khi nghĩ về việc mình sắp phải làm cha, ngồi bên kia nhìn bên này cười ngây ngô.
Hiểu Hiểu nhìn "người cha" đang ngây ngốc mà quay đầu đi.
Thật ngớ ngẩn!
Chương Chi cười, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết đứa con trong bụng là trai hay gái, nhìn bộ dạng mẹ chồng của cô lúc này rõ ràng là muốn ôm cháu nội.
Nếu là sinh con gái... Chương Chi nhìn thoáng qua cô em chồng Lâm Tú Hồng, cảm giác đây sẽ là bộ dạng của con gái cô sau này.
Lâm Hoa Hoán có chút không kiên nhẫn, cho nên liền lên núi nhặt củi để giết thời gian.
Anh vội vàng buộc chặt củi bằng dây leo rậm rạp rồi chào tạm biệt những người đi cùng. Trên đường đi xuống núi, vừa đi liên nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, là giọng một người phụ nữ lại có phần quen thuộc.
"Có ai không? Giúp tôi với..."
Lâm Hoa Hoán theo âm thanh tìm tới, tìm được người phát ra âm thanh dưới bụi cỏ rậm rạp, là Dư Thu Đồng và Tần Minh San, đây là một cái hố sâu tự nhiên, thực vật rậm rạp, nếu có người không quen thuộc đi ngang qua, căn bản không phát hiện được nơi này lõm vào một khối lớn, rất dễ rơi xuống.
"Các cô bây giờ thế nào?" Lâm Hoa Hoán thò đầu kêu một tiếng, Tần Minh San và Dư Thu Đồng ở phía dưới nghe được giọng nói đều mừng rỡ, có người tới! Tốt quá rồi: "Chúng tôi bị thương ở cả hai chân, không thể di chuyển, không thể leo lên!"
"Hai chân của các cô bị làm sao vậy?”
"Bị bong gân." Lúc này hai người bọn họ đều phát hiện đối phương là Lâm Hoa Hoán, trong lòng thoáng an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận