Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 96

Chuong 96Chuong 96
Lâm Hoa Hoán bóng dáng cô đơn, buổi tối ngày hôm sau Lâm Hoa Dương cố ý kéo anh đi xuống dưới lầu hỏi tiến độ như thế nào, anh cũng chỉ có thể cười khổ.
Anh vẫn luôn có hơi xấu hổ cùng người nhà nói về việc này, nhưng mà ở thời điểm này anh lại bất chấp ngượng ngùng, thanh âm trầm thấp, có chút hoang mang nói: "Tố Khanh vẫn là không nhớ ra em anh ạ, cô ấy nghĩ mãi cũng không nhận ra em, em cảm thấy có lẽ cô ấy không thích em nên mới như vậy."
Xem người em này bộ dạng buồn bã ỉu xìu, Lâm Hoa Dương cũng đoán được một ít, nghe được em trai mình vừa nói như vậy, thì cũng vỗ vỗ bờ vai của Lâm Hoa Hoán mà an ủi: "Chúng ta cũng không thể nào cưỡng ép cô ấy nhớ ra lại liền được, cưỡng ép quá cũng không tốt cho sức khỏe của cô ấy hiện giờ, hơn nữa xã hội bây giờ thiếu gì phương thuốc tốt, đúng không? Bất quá thì em cũng không cần phải uể oải như vậy, đừng từ bỏ quá sớm, em cũng còn trong ngày nghỉ, có nhiều thời gian mà, đối phương cũng đang ở đây khám bệnh, hai người còn có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau, chờ trong khoảng thời gian này đi qua, để xem tình hình của cô ấy như thế nào cũng không muộn."
Lâm Hoa Hoán nhìn sàn nhà, trong giọng nói đều là sự bất đắc dĩ: "Hiện tại nói là có ngày nghỉ, nhưng anh xem em bây giờ, cô ấy căn bản không có cho em cùng cô ấy có cơ hội ở chung, em chính là đưa Hiểu Hiểu qua thăm cô ấy, đưa đến xong rồi là hai người ở bên nhau, còn em thì phải tránh đi nơi khác.”
Lâm Hoa Dương: '...'
Thật là có chút đáng thương.
"Vậy hai ngày này em di đâu làm cái gì?"
“Tùy tiện đi dạo đâu đó một chút."
Đi dạo không có mục đích? Tựa hồ không phải là một chút đáng thương rồi.
Lâm Hoa Dương thở dài một hơi, thật ra anh cảm thấy cô gái này đối với em tư nhà anh thì không có chút tình cảm nào, nhưng là đàn ông mà, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ dễ dàng như vậy được?
Anh em hai người cũng im lặng không biết phải nói gì, quay trở lại phòng, ánh đèn không quá sáng, Hiểu Hiểu đang ngồi một chỗ ăn sủi cảo hết ngụm này hết ngụm khác, sủi cảo này là Lâm Hoa Dương đem về, lớp vỏ ngoài mỏng nhân bên trong lại nhiều, trông rất tươi ngon.
Lâm Hoa Dương: "Hiểu Hiểu, hai ngày này em đều ra ngoài làm cái gì vậy? Nói cho anh hai nghe xem nào!"
Hiểu Hiểu nuốt viên sủi cảo cuối cùng trong chén, cô suy nghĩ chọn ra một ít việc nói cho anh hai nghe: "Em cùng chị Tế Khanh ở chung với nhau, buổi sáng đi với anh tư ra cửa tìm chị ấy, chị ấy dẫn em đến bệnh viện đi dạo một chút, sau đó thì tụi em đi ra ngoài chơi, tới giữa trưa thì tụi em quay về bệnh viện ăn trưa ở nhà ăn bệnh viện, cũng có ghé qua tiệm cơm nổi tiếng bên ngoài ăn thử cho biết, xong rồi thì em với chị ấy đi dạo phố..."
Lâm Hoa Dương nghe, thỉnh thoảng gật đầu: "Tố Khanh không có việc gì gấp cần làm sao?"
"Dạ có, có thời điểm chị ấy có việc bận phải đi một tí thì em ở lại chơi với người khác."
Tóm lại sinh hoạt rất phong phú.
Lâm Hoa Dương ho khan một tiếng, trách không được Lâm Hoa Hoán nói cậu chen vào không lọt.
"Chị Tố Khanh đối xử với em rất tốt sao?" Lâm Hoa Dương muốn biết đối phương có phải hay không lôi kéo Hiểu Hiểu làm bình phong, Hiểu Hiểu nghiêng đầu: "Chị Tố Khanh quả thật là một người rất tốt, em thật sự thích chị ấy, mà chị ấy cũng rất thích em, chị ấy nói chị ấy không có em gái nên xem em giống như em gái nhỏ của chị ấy vậy."
Xem như em gái ư?
Lâm Hoa Hoán ở trong lòng suy nghĩ những gì Hiểu Hiểu nói.
Nếu Tố Khanh không có xảy ra chuyện, cô cũng không có mất trí nhớ, bọn họ lúc này hẳn là đã cưới nhau, Hiểu Hiểu cũng được xem là em gái của cô ấy, nhưng lại không có nếu ở đây, cô ấy đã xảy ra chuyện, đã mất trí nhớ, cũng không thích anh, nhưng vẫn thích em gái anh, đem Hiểu Hiểu đối xử như em gái ruột...
Chờ Lâm Hoa Hoán phục hồi tinh thần lại, phát hiện bản thân suy nghĩ cái gì, anh vỗ trán, không biết nên nói cái gì, anh đây là đang ghen tuông với chính em gái ruột của mình hay sao?
Hiểu Hiểu thực quý trọng thời gian, cô không thể ngẩn người ở chỗ này quá lâu, cho nên muốn nhân lúc ở thời điểm này bước vào trong không gian của mình bỏ thêm một ít đồ vật nữa.
Tiền cùng phiếu cô đều có, nhưng mà đối với cô thời điểm này, còn là một đứa trẻ thì có quá nhiều tiền cùng phiếu cũng không có ích lợi gì, vì thế cô quyết định lấy chúng đem ra ngoài đổi rất nhiều thức ăn đem bỏ vô không gian, Mai Tố Khanh không có không gian, liền cầm tiền cùng phiếu, có hai thứ này cô ấy có thể tùy ý đi mua các đồ vật mà mình muốn và cần dùng.
Hiểu Hiểu cũng bỏ ra một số tiền đi mua một ít thuốc men đem bỏ vào trong không gian dự trữ, phòng trường hợp nếu không đi đến nhà thuốc được thì có sẵn mà dùng, trong tay có thuốc ít ra cũng an tâm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận