Xuyên Thành Cung Nữ Phải Chinh Phục Nam Chính

Chương 49


Đêm đã khuya rồi, lúc này mà mạo muội tới thăm nhà, có thể sẽ làm Giản Để Nguyệt bực mình.
Vì thế Vân Phiên Phiên quyết định sáng mai hẵng sang chào hỏi Giản Để Nguyệt.
“Phu quân, để sáng mai chúng ta hẵng đi tìm tiền bối nhé.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Băng tuyết trên đỉnh núi Linh Hư còn chưa tan hết. Ban đêm gió lớn, khí lạnh sương tuyết phả thẳng vào má Vân Phiên Phiên, cô nép mình trong vòng tay ấm áp của Tiêu Trường Uyên, ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Phu quân, chúng ta đi xuống đi…”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Vẻ mặt hơi lạnh lùng.
“Không cho xuống.”
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ, ngửa đầu hỏi: “Phu quân vẫn còn giận Bling Bling à?”
Bling Bling đang đợi họ trong hang núi.
Chàng không cho phép cô xuống, chắc chắn là vì không muốn cô gặp Bling Bling.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô.
Đôi con ngươi kia đen tối lạnh lẽo, giá băng u ám, như đầm lạnh dưới vực sâu, không chứa chút ánh sáng nào.
Đôi môi mỏng của chàng khẽ mím lại, chàng không đáp lại cô.
Vân Phiên Phiên ngoan ngoãn nói: “Nếu phu quân không muốn xuống, thì thiếp không xuống nữa.”
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên luôn hạn chế sự tự do của cô, không cho cô bồng chó, không cho cô nói chuyện với người khác, không cho cô vào hang núi ấm áp, nhưng vì Vân Phiên Phiên thấy thẹn trong lòng, cho nên lúc Tiêu Trường Uyên nói ra những yêu cầu vô lý ấy, Vân Phiên Phiên luôn cố gắng hết sức thỏa mãn chàng.
Gió đêm giá buốt, ánh trăng trắng lạnh.
Cô rất giỏi tìm tia sáng trong cảnh tăm tối.
Ở hoàn cảnh gian khổ, cô lại tìm được thú vui mới.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên hơi tê dại vì lạnh, cô rúc trong lòng Tiêu Trường Uyên, duỗi tay chỉ vào trăng, nói: “Chàng xem trăng đêm nay này, có giống một cái mâm ngọc phát sáng không, thiếp chưa từng thấy trăng to như thế bao giờ…”
Giọng cô đột nhiên im bặt.
Bởi vì Tiêu Trường Uyên bỗng dưng cúi đầu, cắn lên vành tai Vân Phiên Phiên.
Mắt Vân Phiên Phiên rưng rưng ngập nước vì bị chàng cắn, cô vội tránh đi, lệ tuôn ướt mi, lả người trong lòng chàng.
“Thiếp đã phạm lỗi lầm gì? Tại sao phu quân lại phạt thiếp?”
Hơi thở hổn hển của Tiêu Trường Uyên phả bên tai cô: “Bởi vì nương tử chỉ được nhìn ta thôi.”
Vợ chàng rất hay phân tâm.
Nàng luôn để những thứ khác cướp đi sự chú ý của mình.
Chàng muốn trong mắt vợ chàng chỉ có bóng dáng của mình chàng thôi.
Nương tử hay phân tâm, lại càng khiến Tiêu Trường Uyên trở nên tham lam hơn.
Chàng muốn cướp đi sự chú ý của nàng, ánh mắt của nàng, hơi thở của chàng, nước mắt của nàng, nhịp tim của nàng, tất cả những gì thuộc về nàng.
Chàng không biết thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn…
Mỗi khi nàng nhìn thứ gì khác, lòng chàng lại trào dâng nỗi thù hằn tức giận không thể đè nén được.
Chàng muốn làm vợ chàng bật khóc, dạy nàng một bài học để đời.
Chàng muốn sau này đôi mắt nàng chỉ nhìn về hướng chàng mà thôi.
Trăng sáng treo cao trên đỉnh núi Linh Hư.
Vân Phiên Phiên bị Tiêu Trường Uyên ấn trong lòng, phạt một trận thật nặng.
Thở cũng không thở nổi.
Tai cô hơi đau.
Không biết đã bị chàng cắn nát chưa.
Giữa lúc đôi mắt nhòe đi vì dòng lệ, Vân Phiên Phiên bỗng mơ màng nhớ tới một câu.
Hóa ra đưa tay chỉ trăng, thì sẽ nát tai thật đó…
o(╥﹏╥)o
Sau này cô không bao giờ dám chỉ tay lên trăng nữa.
(Chỉ tay lên trăng sẽ bị cắt tai: Đây là lời người lớn dọa nạt trẻ con ngày xưa. Ở TQ, chỉ ngón tay vào mặt người khác là một hành vi không lễ phép, thường để mắng mỏ chỉ trích ai. Người thời xưa tin rằng mặt trăng mặt trời và các vì sao có ơn với con người, có ánh sáng từ nó, con người mới có thể gieo trồng hoa màu, không bị c.h.ế.t đói. Nên mặt trời, mặt trăng, và sao là đối tượng được con người sùng bái, không được bất kính. Bởi vậy người lớn thường dọa trẻ con như thế để chúng không vô lễ với trăng.)

Tiêu Trường Uyên phải trừng phạt Vân Phiên Phiên thật lâu thì mới miễn cưỡng làm ngọn lửa giận tham lam trong lòng lắng lại được.
Vân Phiên Phiên hong gió lạnh lâu quá, không khỏi hắt xì một cái.
Tiêu Trường Uyên thấy thế thì khẽ nhíu mày.
Mặt chàng có vẻ hơi ảo não.
Ban nãy chàng giận quá mất khôn, quên mất nương tử nhà chàng người ngợm ốm yếu, không chịu gió máy được.
Chàng lại còn làm vợ chàng nhiễm lạnh.
Đúng là tội không thể dung thứ.
Chàng sầu não tới độ muốn cắn chính mình.
Tiêu Trường Uyên vô cùng trách cứ bản thân, chàng ôm Vân Phiên Phiên vào lòng, cởi áo xống trên người, đắp lên cho Vân Phiên Phiên.
Chàng áp bàn tay to tái nhợt thon dài lên lưng Vân Phiên Phiên.
Dòng nội lực thâm hậu ấm áp cuồn cuộn truyền từ bàn tay chàng vào cơ thể cô.
Chàng ôm cô trong vòng tay mình thật cẩn thận, tựa như ôm một món đồ quý dễ vỡ.
“Nương tử, ta xin lỗi.”
Chiếc áo khoác Vân Phiên Phiên choàng bên ngoài còn mang theo hơi ấm của chàng.
Cô rúc vào lòng chàng, ngửi thấy mùi hương thơm tho trên người chàng, lòng vô cùng yên tâm.
Vân Phiên Phiên cọ cọ mặt vào phần n.g.ự.c dày rộng của chàng.
“Không sao đâu, phu quân…”
Cô ngẩng đầu lên từ lòng chàng, nhìn chàng. Cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ của cô tràn ngập niềm tin yêu và sự dựa dẫm với chàng.
“Dù phu quân có làm gì thiếp, thiếp cũng sẽ tha thứ cho phu quân.”
Cũng mong rằng sau này phu quân có thể nhân từ tha thứ cho thiếp, như thiếp từng tha thứ cho phu quân vậy.
Vân Phiên Phiên lẳng lặng nhìn Tiêu Trường Uyên, thầm nguyện cầu mình sẽ nhận được sự khoan thứ của chàng.
Như thể đang cầu nguyện một vị thần hờ hững và xa xôi không thể với tới.
Tràn ngập thành kính và mong đợi.

Sau khi dùng nội lực sưởi ấm cơ thể lạnh băng của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên choàng áo của mình cho Vân Phiên Phiên, thắt đai lưng cẩn thận. Xong xuôi, chàng mới ôm vòng eo thon thả mềm mại của cô, dịu dàng siết cô trong lòng mình, bay xuống từ đỉnh núi Linh Hư bằng khinh công.
Tiêu Trường Uyên bay được nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại, khịt mũi một cái.
Chàng giẫm chân lên một hòn đá to nhô ra từ vách núi, một tay ôm eo Vân Phiên Phiên, tay kia vươn lên cao nắm lấy tảng đá kì lạ trên vách núi, giữ thăng bằng cơ thể. Chàng khẽ cau mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo nhìn xuống nơi nào đó dưới vách núi.
Vân Phiên Phiên hơi nghi hoặc: “Phu quân, sao chàng lại dừng lại?”
Cô thò đầu ra khỏi lòng Tiêu Trường Uyên, đưa mắt theo hướng Tiêu Trường Uyên đang nhìn.
Vân Phiên Phiên bỗng thấy bóng dáng Bling Bling.
Chú cún nhà cô còn đang leo núi cơ đấy!
Vách núi dựng đứng, nếu muốn trèo lên trên thì chỉ có thể bám vào những tảng đá kì quặc và cây tùng nhô ra từ vách đá.
Nhưng càng trèo lên cao, gió càng lộng hơn.
Người Bling Bling lắc tới lắc lui vì bị gió lạnh quất vào. Nanh nó cắn chặt một cây tùng vươn ra từ khe hở trên vách đá. Nó dùng cả bốn vuốt, mấy cái chân trắng muốt cố gắng rướn lên trên. Vì nó cử động mạnh quá, nên rễ cây tùng hơi lỏng ra. Đá vụn rơi ào ạt xuống từ vách núi, đập lên đầu nó. Nhưng nó lại không dám nhìn xuống, bởi vì dưới chân nó là vực sâu vạn trượng, nó chỉ có thể gian nan trèo lên trên.
Bling Bling khụt khịt cái mũi chó, đánh hơi được hai anh chị chủ đang đến gần nó hơn.
Nó run rẩy, gào lên cực kỳ đáng thương.
“Gấu gấu gấu…”
Tiếng gâu này bị gió núi thổi tan tành thành mảnh nhỏ.
Vân Phiên Phiên nghe mà muốn nát cả trái tim.
Sao Bling Bling lại trèo lên đây? Chẳng lẽ nó đang tới tìm họ sao?
Vân Phiên Phiên cuống quít nói: “Phu quân, chúng ta mau đi cứu Bling Bling đi!”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nói: “Không được phép ôm nó.”
Ý chàng là chàng không cho cô ôm nó, chứ không phải không cho cô cứu nó.
Vân Phiên Phiên gật đầu: “Không ôm không ôm, thiếp tuyệt đối không ôm nó đâu.”
Bấy giờ Tiêu Trường Uyên mới gật đầu khe khẽ. Chàng giẫm mạnh chân, bay về hướng Bling Bling bằng khinh công.
Vân Phiên Phiên vươn cánh tay nhỏ thon thả mịn màng, túm lấy Bling Bling từ hòn đá trồi ra kia. Cả người Bling Bling đang run bần bật. Nhận thấy nó co rúm lại, tim Vân Phiên Phiên nhũn cả ra. Cô chỉ muốn ôm nó vào lòng, nhưng lại sợ Tiêu Trường Uyên thấy thế thì sẽ tức giận. Cô đành giơ nó lên bằng hai tay, không ngừng an ủi nó: “Không sao, không sao, tụi chị tới cứu em rồi…”
Gió lạnh thốc lên từ chân núi, thổi bay mái tóc đen của Vân Phiên Phiên, hất vào mặt Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên nhanh chóng đưa Vân Phiên Phiên và Bling Bling trở về cái hang kín đáo kia.
Đống lửa trong hang đã bị dập tắt, chỉ còn lại tro tàn đo đỏ, tỏa ánh lờ mờ trong đêm.
Tiêu Trường Uyên ném hai khúc củi vào giữa chúng, khảy khảy đống lửa.
Tro lại cháy đượm.
Ánh lửa loá mắt nhanh chóng chiếu sáng toàn bộ hang núi.
Bling Bling nằm kế chân Vân Phiên Phiên, người run bần bật, tiếng nức nở bi thảm không ngừng phát ra từ họng nó.
Ban nãy nó đợi hai anh chị chủ trong hang núi mã mà không thấy họ về. Nó tưởng mình phạm lỗi gì, nên bị anh chị chủ vứt bỏ, nó không muốn bị vứt bỏ, nên bò khỏi hang động đi tìm chủ mình.
Nó là yêu thú ở thế giới khác, sinh ra trong biển Vô Vọng. Trong trận chiến tru ma kia, nó đã chặn một đòn trí mạng cho chủ nhân Tiêu Tẫn Thiền của nó. Nó vốn tưởng mình sẽ tan hết hồn phách, nào ngờ thân thể và linh hồn nó lại bị dịch chuyển tới đây.
Không khí ở thế giới xa lạ này không có chút linh khí nào, nhật nguyệt sao trời chỉ là nhật nguyệt sao trời thôi, thần ma yêu quỷ không còn tồn tại nữa.
Nó mất đi tất cả pháp lực, biến thành một chú chó bình thường, người đầy vết thương, không biết phải sống tiếp làm sao.
Ngày tuyết đầu mùa hôm ấy, nó gặp được anh chị chủ nhà nó. Ánh mắt họ nhìn nó tràn ngập sự xa lạ và tò mò. Lòng nó cũng rất bất an, nó không hiểu tại sao chủ của nó lại không nhận ra nó. Nó mất đi pháp lực và chủ của mình, nó sợ hãi thế giới xa lạ này từ trong bản năng. May mà họ cưu mang nó, để nó có nơi nương náu ở thế giới này.
Chị chủ thậm chí còn đặt cho nó cái tên y hệt trước kia.
Dù họ có phải là chủ cũ của nó không, nó cũng sẽ coi họ như chủ mới của mình, trung thành hầu hạ họ. Nó đã đánh dấu lên hai người, để lại mùi của nó. Dù cách nhau bao xa, nó vẫn lần theo mùi hương tìm thấy họ được. Nó ngửi thấy mùi anh chị chủ nhà nó ở trên đỉnh núi, nên nó trèo lên núi theo mùi này. Mặc gió lạnh căm trời rét mướt, nó vẫn ra sức trèo lên trên.
Nó suýt rơi xuống khỏi vách núi mấy lần.
May mà chủ nó tới cứu nó kịp thời.
Bling Bling vươn vuốt chó, ôm chặt lấy cẳng chân Vân Phiên Phiên, sợ rằng lại phải chia lìa với chị chủ lần nữa.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, rứt Bling Bling ra khỏi chân Vân Phiên Phiên, quẳng nó ra cạnh đống lửa để nó tự sưởi ấm. Chàng tưởng nó ôm Vân Phiên Phiên là vì nó hong gió bị lạnh, nên muốn làm nũng sưởi ấm cạnh Vân Phiên Phiên.
Nhưng thật ra, Bling Bling chỉ sợ bị họ bỏ rơi mà thôi.
Bling Bling bị ném tới gần đống lửa, nó không hề nhụt chí, lùi bước chuyển qua phương án số 2. Nó ôm cẳng chân Tiêu Trường Uyên, quấn cả cái đuôi xù quanh chân chàng. Dù Tiêu Trường Uyên có đá nó sang một bên, nó vẫn bám riết lấy chàng lần nữa.
Rứt mãi mà không ra.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
“Bling, cút ngay.”
Bling Bling cụp tai, giả vờ như không nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên kéo kéo tay áo Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, chắc là Bling Bling sợ đấy, chàng để nó ôm chàng một lát đi.”
Tiêu Trường Uyên cau mày, nhìn Vân Phiên Phiên chăm chú.
Một lúc lâu sau, chàng mới cụp mi, bực bội nhìn Bling Bling.
“Ta tạm nhịn mày một ngày vậy.”
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên ghét Bling Bling tới gần chàng, nhưng chàng càng ghét Bling Bling tới gần Vân Phiên Phiên hơn. Nếu để con ch.ó này tranh cướp vợ chàng với chàng, chẳng thà chàng hi sinh chân mình, để nó đừng bấu víu vợ chàng nữa.
Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau mỗi lần được cô vuốt lông cho, anh bạo quân đều cực kì dễ thỏa hiệp.
Tiêu Trường Uyên nằm xuống cạnh Vân Phiên Phiên, ôm cô vào lòng mình.
Một lát sau, Bling Bling có vẻ đã thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Tiêu Trường Uyên đá Bling Bling qua một bên chẳng chút lưu tình.
Bling Bling ôm cái đuôi của mình, nằm trong một góc hang, ngủ quên trời đất.
Tiêu Trường Uyên cúi người xuống, nhìn Vân Phiên Phiên bằng ánh mắt u ám.
Giọng chàng lạnh lùng, pha chút trầm khàn.
“Nương tử, nàng phải phạt ta.”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, ngước hàng mi nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao thiếp lại phải phạt chàng?”
Tiêu Trường Uyên nhìn đôi môi đỏ của cô đăm đăm bằng ánh mắt sâu thẳm, chàng cất giọng trầm khàn.
“Hôm nay ta đã làm nương tử nhiễm lạnh.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, không ngờ anh chàng này còn biết tự nhận lỗi xin chịu phạt cơ đấy.
Ánh lửa nhảy nhót cháy đượm trong hang núi chiếu lên gương mặt điển trai đẹp không tỳ vết lạnh lùng cô độc của người đàn ông, khiến khuôn mặt như tạc ấy càng thêm mê hoặc lòng người, làm người ta không rời mắt nổi.
Đôi mắt chàng u ám, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú lại rất nghiêm túc.
Dưới ánh lửa lúc tỏ lúc mờ, trông chàng ngây thơ đầy vẻ rù quyến…
Bỗng dưng cô thấy hơi ngứa răng.
Vân Phiên Phiên vươn cánh tay mảnh khảnh mịn màng, víu cổ Tiêu Trường Uyên.
Ôm chàng sát thêm.
Cô ngẩng đầu lên, hé đôi môi đỏ, cắn lên vành tai trắng nõn tinh xảo giấu trong mái tóc đen như mực của chàng.
Cơ thể Tiêu Trường Uyên bỗng dưng cứng đờ.
Toàn thân căng lên.
Vân Phiên Phiên cắn tai chàng, hỏi: “Không phải chàng bảo thiếp phạt chàng sao?”
Tiêu Trường Uyên chẳng dám cử động dù chỉ một chút, đặt hết sự chú ý vào tai mình.
Vân Phiên Phiên hỏi: “Về sau còn dám bắt nạt thiếp nữa không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên ửng hồng, vành tai đỏ như sắp chảy máu.
“Không dám…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận