Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba
Chương 147
Ánh nắng phản chiếu xuyên qua rèm châu chiếu vào nội điện, trước bàn sách tĩnh như nước sâu.
Dường như có một chớp mắt, Lý Trọng Kiền đã tưởng Đàm Ma La Già đã đưa câu trả lời phủ định, vì thần sắc của chàng quá mức trấn định, ánh mắt quá mức thong dong, không hề có một tí tức giận khó xử khi bị đ.â.m thủng tâm tư ngay trước mặt.
Hắn ta bình tĩnh như vậy, nói rõ hắn ta đã sớm phát hiện tâm tư của chính mình, vậy mà có thể luôn ẩn nhẫn khắc chế, cho thấy hắn ta thật cẩn thận giữ gìn từng phân từng tấc.
Trong khi Dao Anh lại không biết gì, khi bí mật ở chung với hắn ta lại không hề đề phòng một tẹo nào!
Lý Trọng Kiền lấy lại tinh thần, mặt tái xanh: "Pháp sư là cao tăng đắc đạo, là người đang mang giới luật, ngày ngày Thất Nương đều nhắc Pháp sư với ta, tình cảm kính ngưỡng tin cậy lộ rõ trên mặt, Pháp sư có thể nào không để ý luân lý, động tình yêu nam nữ với con bé chứ?"
"Hẳn là vì Thất Nương lấy thân phận Ma Đăng Già vào chùa, mới khiến Pháp sư hiểu lầm nhỉ?"
Đàm Ma La Già lắc đầu: "Từ vui sinh tham... Là do ta cầm giới không nghiêm, không liên quan đến công chúa, ngay từ đầu công chúa đã gặp ta nói rõ cô gái Ma Đăng Già chỉ là cái cớ."
Trong vô tình chàng đã buông lỏng cho mình hưởng thụ việc có nàng bầu bạn, dung túng để nàng gần gũi mình, nếu không có kỳ hạn một năm, chàng sẽ tiếp tục dung túng nhiều hơn nữa.
Chư hành vô thường, nhất thiết giai khổ. Chư pháp vô ngã, tịch diệt vi nhạc*... chàng là người tu hành, dạng kinh văn như này, thuận miệng là niệm được ngay, trong lòng hiểu thấu đáo nghĩa kinh từ lâu, biết tình yêu như bọt nước ảo mộng, thoáng qua liền mất, thế nhưng biết rõ là vũng bùn bể khổ, chàng vẫn buông thả mình trầm luân.
*Tam Pháp Ấn: Tất cả các pháp hữu vi ở thế gian đều vô thường, dời đổi, biến chuyển, sinh diệt không ngừng. Chúng sinh không nhận biết điều này nên đối với vô thường mà lầm chấp nhất, là khổ
Tất cả các pháp hữu vi ở thế gian nói chung đều là vô ngã, không có chủ thể nhất định, chúng sinh không rõ biết nên đối với tất cả pháp lầm chấp nhất, bỏ hết là vui.
Lý Trọng Kiền hơi thấy kinh ngạc, nheo mắt phượng liếc Đàm Ma La Già.
Hắn cố tình dùng ngôn từ chọc giận Đàm Ma La Già, Đàm Ma La Già không thẹn quá hoá giận, càng không lấy lý do Dao Anh cố hết sức kết thân mới khiến hắn ta d.a.o động tâm mà thối thoát, chỉ nói rằng mình cầm giới không nghiêm, cũng rất có trách nhiệm.
Đáng tiếc, thân phận của hắn ta là Phật Tử Vương Đình, đã định sẵn không thể dây dưa với nữ tử.
Có trách nhiệm thì cũng chả phải lương nhân* của Dao Anh.
*chồng.
"Pháp sư phong thái xuất chúng, nghe nhiều biết rộng, địa vị tôn quý, là rồng phượng trong loài người..." Lý Trọng Kiền trầm ngâm một lát, thu ý dò xét, nói thẳng, "Có điều Pháp sư là một vị sư xuất gia, còn là Phật Tử trong suy nghĩ của toàn bộ dân chúng Vương Đình. Xá muội tuổi nhỏ, ta là huynh trưởng của nó, khó tránh khỏi lo lắng rất nhiều, không biết trong lòng Pháp sư có tính toán gì?"
Đàm Ma La Già rũ mắt, ngón tay lần cầm châu.
Lý Trọng Kiền không khách khí nói: "Chả nhẽ Pháp sư định cứ như vậy che giấu mãi?"
"Hay là Pháp sư sẽ nói thật lòng với xá muội, âm thầm lui tới với xá muội, về sau xá muội muốn gặp Pháp sư, cứ phải giống đêm qua chỉ có thể đợi trời tối người yên mới vào chùa tư thông hẹn hò với Pháp sư? Pháp sư muốn nó cả một đời làm một tình nhân được một vị tăng nhân nuôi dưỡng trong tối, không thể lộ ra sáng? Nửa đời sau của nó chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, đề phòng tư tình các ngươi lộ ra ánh sáng?"
Ngón tay Đàm Ma La Già động đậy mấy lần.
Lý Trọng Kiền nói tiếp: "Thất Nương là em gái ta, ta xem nó như hòn ngọc quý trên tay, không thể để nó chịu một tí ấm ức nào. Chắc hẳn Pháp sư biết hai anh em ta đã gặp phải những gì, ta tuyệt đối sẽ không nhìn nó giẫm lên vết xe đổ. Nó đã phải chịu khổ nhiều như vậy, sau này lấy chồng, tuyệt đối không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục gì, vị hôn phu của nó không hẳn phải là anh hùng tuấn kiệt đương thời, là Quân một nước, chỉ cần biết lạnh nóng biết thương đau, có thể đối xử với nó thật tốt, mà nó cũng yêu thương, hai vợ chồng có thể cùng nhau nương tựa qua ngày, vậy là đủ."
Tạ Mãn Nguyện như thiêu thân lao đầu vào lửa, từng bước nhượng bộ, cuối cùng nản lòng thoái chí, điên điên khùng khùng. Dao Anh thích ai, chính là toàn tâm toàn ý thích, không quan tâm kết quả, con bé có thể vì cứu người huynh trưởng hắn đây mà hy sinh chính mình, nếu nó thích một người, tất nhiên cũng như thế.
Lý Trọng Kiền không muốn nhìn thấy Dao Anh giống như Tạ Mãn Nguyện bị thương vì tình.
Hắn hy vọng trượng phu của nàng là người tốt, một người không cần quá kiệt xuất, gia đình đơn giản, thực lòng kính yêu con bé, chắc chắn phải coi trọng chiều theo nó, đối xử thật tốt với nó. Dù sau này tình cảm vợ chồng có phai nhạt, vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Chứ không phải một vị sư thân phận đặc thù, khiến con bé rơi vào vô tận.
Đàm Ma La Già nhìn màn khói xanh lượn lờ trên chiếc lư hương hình thú, không nói lời nào.
Lý Trọng Kiền cười cười, âm trầm nói: "Hay cũng có thể nói, Pháp sư đối với Thất Nương tình ý đã sâu đậm đến mức có thể hoàn tục vì nó? Thứ cho ta vô lễ, coi Pháp sư có hoàn tục, cũng không thể cho Thất Nương một cuộc sống yên ổn, dân Vương Đình vô cùng tôn sùng Pháp sư, nếu Pháp sư vì Thất Nương mà hoàn tục, Thất Nương sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ chỉ trích, người người đều sẽ gọi nó là họa thủy, các ngươi dù có kết làm vợ chồng, cả đời cũng không được yên bình."
"Lúc tình còn nóng bỏng, dĩ nhiên Pháp sư có thể vì Thất Nương từ bỏ tu hành, sau này sắc phai yêu nhạt, tình cảm nhạt nhoà, vợ chồng nhìn nhau thành chán ghét, Pháp sư nhớ tới câu chuyện vì Thất Nương mới từ bỏ thân phận cao quý và sở học nửa đời, đến lúc đó, còn có thể đối với nó tốt như bây giờ được chăng?"
"Tình yêu giữa nam và nữ, hừng hực như lửa, chôn vùi như gió, ta là người từng trải."
Bao năm qua Lý Đức vì Đường Doanh muốn c.h.ế.t muốn sống, còn không phải vì ban đầu để lớn mạnh thế lực mà thông gia với Tạ gia sao? Tình yêu là không thể dựa vào.
Lý Trọng Kiền nhìn thẳng Đàm Ma La Già: "Còn nữa, Vương Đình cách quê hương Thất Nương xa xôi vạn dặm, địa lý phong tục khác biệt, ngôn ngữ không thông, nó bị ép lưu lạc ở đây, mới buộc phải thích ứng phong tục nơi này. Pháp sư là Quân chủ Vương Đình, không thể nào bỏ Vương Đình xuống theo nó về quê, nó là người Hán, trên dưới Vương Đình xem thường người Hán, dù Pháp sư với nó có trải qua bao nhiêu trắc trở trùng trùng, nó ở lại đây, sau này cũng có không ít thị phi."
Dù Dao Anh không trở về Trường An, cũng tuyệt đối sẽ không ở lại Vương Đình cả một đời, sau khi Tây quân thu Qua Châu, Sa Châu, hẳn nàng sẽ ở Qua Châu, xử lý việc Tây quân, rời xa Lý Đức, Lý Huyền Trinh, những người Tạ gia Kinh Nam còn lại có thể di chuyển đến Qua Châu.
Thế mới nói, dù Đàm Ma La Già có hoàn tục hay không, chàng đều không có cách nào cho Dao Anh một tương lai sáng sủa yên ổn.
Trong điện yên tĩnh lại.
Hai nam tử trầm tư ngồi đối diện, thật lâu không nói.
Sau một lúc lâu, Lý Trọng Kiền nhếch miệng, chuyển đề tài: "Pháp sư là cao tăng, mặc dù có động tình với xá muội, chẳng qua chỉ là động tình trong thoáng qua, không lâu sau liền sẽ tan đi, không xa đến mức nói chuyện cưới gả, những lời vừa rồi, là do ta sốt ruột buồn lo vô cớ... để Pháp sư chê cười."
Hắn ngước lên nhìn Đàm Ma La Già. "Thất Nương khó khăn trùng trùng, chịu quá nhiều đau khổ, Pháp sư che chở cho nó, ta vô cùng cảm kích, chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của Pháp sư, nhưng ta sẽ không nhìn nó vì báo ơn mà bước vào vũng bùn."
"Mong Pháp sư hứa với ta một chuyện."
Đàm Ma La Già ánh mắt chớp động: "Vệ Quốc Công muốn ta hứa hẹn chuyện gì?"
Lý Trọng Kiền đầy trang nghiêm: "Pháp sư không thể nào bỏ Vương Đình, ta cũng không có ý bức Pháp sư vứt bỏ tất cả, đã không có kết quả, mong Pháp sư về sau cẩn thận giữ gìn phân tấc, giữ khoảng cách với Thất Nương, đừng để nó sinh hiểu lầm, sa vào trong đó không thể nào dứt ra. Ta cũng sẽ nhắc nhở Thất Nương, bảo nó chú ý cử chỉ, đừng để tính tình trẻ con của nó quấy rầy Pháp sư tu hành."
Đàm Ma La Già siết chặt Phật châu.
Lời Lý Trọng Kiền nói, chàng đều tiên đoán được. Chàng là người tu hành, không nên ở lúc Dao Anh không biết tự ý tham luyến sự thân thiết của nàng.
Lý Trọng Kiền nói đúng, chàng với Dao Anh mà nói, là một vũng bùn.
"Được."
Chàng đáp, giọng khàn khàn.
...
Ngoài thiên điện.
Tất Sa cứ luôn khẩn trương thấp thỏm, tay cầm chuôi kiếm, lắng nghe động tĩnh trong điện, sẵn sàng xông vào khuyên can.
Phía sau rèm yên tĩnh, chỉ có tiếng trò chuyện mơ hồ, anh ta chờ rất lâu cũng không nghe thấy tranh chấp hay đánh nhau, nhíu mày nghi hoặc, thì một chuỗi tiếng bước chân vọng ra.
Tất Sa nhanh chóng đứng thẳng, thấy Lý Trọng Kiền ra khỏi nội điện, sải bước ra ngoài.
Không có đánh nhau à?
Tất Sa quay người vào điện, ánh mắt rơi vào trên mặt Đàm Ma La Già, tim siết chặt.
Đàm Ma La Già cụp mắt, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Về sau bệnh ta có phát, đừng kinh động Văn Chiêu công chúa, không nên đêm khuya mời nàng vào chùa."
Tất Sa ngẩn ra: "Vương..."
Đàm Ma La Già cúi đầu đọc tấu chương, khí thế ngưng đọng nặng nề.
Tất Sa không dám giải thích, thầm thở dài.
Đàm Ma La Già nâng bút viết.
Tất Sa nghĩ hồi cân nhắc nói: "Vương, Văn Chiêu công chúa là thật sự quan tâm thân thể của ngài... Nghe nói Vương bệnh, người không chút nghĩ ngợi liền đến thăm hỏi Vương."
Đàm Ma La Già lắc đầu, "Đừng lợi dụng nàng."
Ý xấu hổ lướt qua mặt Tất Sa.
Đàm Ma La Già không nói thêm.
Chuyện này không thể trách Tất Sa tự tác chủ trương, là vì chàng mấy lần ngầm đồng ý, Tất Sa mới có thể mời nàng đến trông nom chàng.
Nói cho cùng, là lỗi của chàng.
Trong kinh văn có câu, mạc dữ tương kiến, mạc dữ cộng ngữ*... Nếu chàng thật sự quyết định cắt đứt tham luyến, chỉ cần không thấy Dao Anh, không nói chuyện với nàng, liền có thể tĩnh tâm thiền định...
*đừng cùng nhau gặp gỡ, đừng cùng nói chuyện – minh: liệu anh tĩnh tâm thiền định có được không?!
Dần dà, coi như là vẫn còn tham luyến, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
Chàng đã hạ quyết tâm, nhưng lại lần lượt buông thả cho mình gặp nàng, nói chuyện với nàng. Nàng tới chăm sóc chàng, trên mặt chàng chẳng lộ vẻ mảy may, thật ra trong lòng vui thích, muốn giữ nàng lại, cứ thế bầu bạn bên cạnh mình.
Đã sinh tham luyến, du͙🇨 vọиɠ lại không ngừng bành trướng, thẳng đến hoàn toàn nuốt chửng lý trí của chàng.
Chàng không chỉ có tham dục, mà còn muốn ích kỷ độc chiếm nàng.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn chàng sẽ khắc chế không được, làm ra chuyện ép buộc nàng.
Đàm Ma La Già ổn định tâm thần, tập trung phê duyệt tấu chương, khi lật ra một tấm giấy da dê tinh xảo, bút trên tay đột nhiên ngừng lại.
Tất Sa cảm giác được khí tức trên người ngài ấy đột nhiên trở nên ác liệt, lo âu gọi một tiếng: "Vương?" Ngài đã tán công, giờ này không thể vận dụng nội lực, sao có thể như vậy?
Đàm Ma La Già không nhúc nhích, sau một lúc lâu, mới đặt bút phê chỉ thị trên tấm giấy da dê.
Tất Sa trong lòng buồn bực, lui ra, đợi Đàm Ma La Già phê duyệt xong tấu chương đưa ra Thiên điện, đám Bát Nhã ngồi vây quanh sao chép công văn, anh ta mới rút quyển giấy da dê xem mấy lần, chau mày.
Bát Nhã chép đến quyển da dê, trợn tròn mắt: "Vương tử bộ lạc Ô Cát Lý Mạc Bì Đa chính thức cầu hôn Văn Chiêu công chúa á?!"
Tất Sa trầm mặt. Thảo nào mới nãy Đàm Ma La Già nhìn thấy tấu chương lại phản ứng thế kia.
Bát Nhã líu lưỡi, vừa sao chép lại, vừa lải nhải liên miên: "Vương mới vừa tuyên bố Văn Chiêu công chúa rời chùa thì bộ lạc Ô Cát Lý liền đưa thư cầu hôn, xin Vương cho phép, chắc chắn là Vương tử Mạc Bì Đa chờ ngày này đã lâu, ngài ấy thật đúng là nóng vội... Ngài ấy là thiếu niên anh hùng, nhìn cũng đẹp trai, thấy cũng xứng với Văn Chiêu công chúa nhỉ..."
Mặt Tất Sa hiện lên vẻ buồn lo.
Mạc Bì Đa là Vương Tử bộ lạc Ô Cát Lý, rất được coi trọng, Dao Anh hiện tại là đô đốc Tây quân, danh gia vọng tộc liên hợp với Tây quân hẳn đều hy vọng nàng ấy tiếp tục giữ quan hệ với Vương Đình, cộng thêm Mạc Bì Đa năng chinh thiện chiến, sau sẽ tiếp nhận bộ lạc Ô Cát Lý, đám thế gia chắc chắn sẽ thuyết phục nàng ấy gả cho Mạc Bì Đa.
Đến lúc đó được Vương tứ hôn, Văn Chiêu công chúa không còn lưu luyến si mê Phật Tử, mà lại gả cho thiếu niên anh hùng Vương Đình, quả là một giai thoại, hai người bằng tuổi nhau, đúng là rất xứng..
Nghe người Lễ bộ nói, Lý Dao Anh giờ đang tích cực liên kết bộ lạc các Châu, không ngừng lớn mạnh lực lượng, nàng ấy có thể cân nhắc vì đại cục mà gả cho Mạc Bì Đa không nhỉ?
Tất Sa lại ngó tấm da dê.
Phần tấu chương này, Đàm Ma La Già không viết trả lời, chỉ đóng hoa ấn.
Nói cách khác, làm Quân vương, ngài ấy sẽ không ngăn cản bộ lạc Ô Cát Lý cầu hôn Lý Dao Anh.
Còn trong lòng ngài ấy nghĩ thế nào đây?
Tấm da dê rất nhanh đưa ra Vương Tự, sứ giả bộ lạc Ô Cát Lý chờ bên ngoài vui mừng hớn hở, đón lấy vội vàng rời đi.
...
Lý Trọng Kiền trở lại tiệm tơ lụa, thân binh báo Lý Dao Anh còn đang ngủ.
"Đừng quấy rầy nó, cứ để nó ngủ tiếp." Hắn rút kiếm đi một đình viện khác, xử lý quân vụ, giục thân binh thu ghém hành lý.
Trong phòng ngủ tận cùng ở lầu hai, Dao Anh mê man, ôm gối tơ, ngủ vã mồ hôi cả người.
Nàng đang mơ, trong mơ xe quay kéo chỉ, tuyết lớn đầy trời, gió lớn từ cửa sổ nhỏ thổi vào phòng, màn nỉ phập phồng. Nàng uống đến say khướt, đầu nặng chân nhẹ, mặc một áo ngắn màu lựu đỏ thêu chùm hoa nhỏ chỉ vàng, phía dưới là chiếc váy lụa đoàn khoa màu xanh biếc, tay quấn dải lụa xắn màu trắng thêu đầy hoa chim, lắc lư chao đảo đi vào một căn thiền thất u tĩnh.
Một vị sư mặc áo cà sa đỏ thẫm ngồi trước đèn đưa lưng về phía nàng, đang xem kinh Phật, nàng đi về phía y, không biết vì sao, càng đi vào càng cảm thấy nóng, trên thân vã đầy mồ hôi, lụa trắng, đôi vòng tay, vòng cánh tay, áo khoác tay lỡ khoác bên ngoài, trâm vòng trên tóc, lụa buộc tóc từng món trượt ra rơi xuống đất, leng keng đinh đang vòng xuyến nhẹ vang.
Vị sư tay cầm quyển kinh, ngước mắt liếc nàng, đôi mắt xanh biếc trầm tĩnh như biển.
Nàng cảm thấy người nóng đến khó chịu, đi đến cạnh y, đầu ngón tay nóng lên sờ lên mặt y, quả nhiên hơi mát lạnh, dứt khoát cả người bổ nhào vào n.g.ự.c y, ngồi vào trên người y, đưa tay ôm cổ y.
Y rũ mắt nhìn nàng, mặt không lộ vẻ.
Nàng uốn éo người trong lòng y, cọ loạn cà sa của y, ngón tay theo cổ của y sờ lên đầu, trong men say mơ hồ, dán lên, nhẹ giọng gọi y: "Pháp sư..."
Hơi thở quấn quanh, hương trầm thoang thoảng quanh quẩn quanh người.
Người nàng rịn một lớp mồ hôi ướt sũng, càng quấn lấy y không thả, y nhìn nàng, từ từ cúi người về phía nàng, hai tay nắm chặt.
Hai người ngồi mặt đối mặt, một tay y nâng nàng, cúi đầu hôn lên gáy nàng.
Tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang vọng đến.
Dao Anh từ trong mộng bừng tỉnh, ngây ra, trong khoảnh khắc giấc mộng mới rồi quên hơn phân nửa, chỉ nhớ mang máng như mình đang ngồi trên người Đàm Ma La Già... giống y chang như bức tượng Phật bằng đồng Thiên Trúc nàng từng thấy...
Tội lỗi tội lỗi...
Dao Anh tỉnh táo lại, ngồi dậy, vuốt vuốt mớ tóc rối, lắc lắc đầu, thầm nói: Lần sau chắc chắn phải bán bức tượng đồng đó đi.
Nghe mấy tiếng gõ cửa, thân binh ở bên ngoài bẩm báo: "Công chúa, bộ lạc Ô Cát Lý đưa tới lễ vật trong đêm ạ."
"Bộ lạc Ô Cát Lý?"
Dao Anh đứng dậy, thắp đèn, vội vàng rửa mặt qua, thay y phục rồi đi tới đại đường.
Trong đường nến thắp sáng sủa, Lý Trọng Kiền đã đến, nhìn nàng một lúc, đưa cho nàng một phần danh mục quà tặng: "Tiểu Vương Tử bộ lạc Ô Cát Lý chính thức cầu thân em."
Dao Anh sửng sốt, cầm danh mục quà tặng nhìn kỹ, lễ vật có phần hỗn tạp, dê bò súc vật mấy ngàn con, còn có da thú, đồ sắt các loại, đây là phong tục cầu thân của bộ lạc Ô Cát Lý, ngoài ra còn có một đôi hươu hoang dã, một đôi ngỗng trời – chắc là xem xét dựa theo phong tục cầu thân của Trung Nguyên mà chuẩn bị lễ.
"Mạc Bì Đa về Thánh Thành rồi à?" Dao Anh nghi hoặc hỏi, nàng còn chưa nhận chiến báo Mạc Bì Đa trở về.
Sứ giả bộ lạc Ô Cát Lý bận bịu bước lên mỉm cười giải thích: "Vương tử vẫn còn tác chiến... Đêm khuya đến thăm mong công chúa đừng trách. Đây đều là Vương tử đã giao phó bọn tôi, đợi công chúa rời Vương Tự, bọn tôi lập tức tới xin cầu thân công chúa... Vương Tử nói, công chúa tựa như thần nữ, dũng sĩ muốn cưới ngài chắc chắn rất nhiều, ngài ấy sợ không kịp về gấp, nên căn dặn bọn tôi phải nhanh chóng cầu thân."
Dao Anh dở khóc dở cười.
Sứ giả nói: "Hiện giờ công chúa không cần quyết định ngay, ở bộ lạc của chúng tôi, cầu thân là quyết tâm và thành ý mà người nam muốn biểu đạt cho tiểu nương tử anh ta yêu mến và người nhà của nàng, Tiểu Vương tử chúng tôi thật lòng ái mộ công chúa."
Nói xong, lại bổ sung một câu, "Xin công chúa yên tâm, Vương tử đã được Vương cho phép, Bộ lạc Ô Cát Lý có thể tự do lựa chọn Khả Đôn của chúng tôi."
Tay Dao Anh run rẩy, nâng tầm mắt, "Phật Tử đã đồng ý?"
Sứ giả gật đầu, cười nói: "Tin xin cưới vừa đưa lên, Vương trả lời luôn."
Nói xong chìa ra tấm da dê.
Dao Anh nhận lấy, trực tiếp nhìn chỗ bình luận, thấy chữ ký quen thuộc.
Đúng là đích thân Đàm Ma La Già trả lời.
Nàng nắm vuốt tấm da dê, ngẩn ra một lúc.
Ánh nến lay nhẹ, Lý Trọng Kiền ở bên cạnh đưa tay lấy đi tấm da dê trong tay nàng, trả lại cho sứ giả, ngưng mắt nhìn nàng: "Minh Nguyệt Nô, đang nghĩ gì thế?"
Dao Anh thu giấu lại suy nghĩ, cười cười, "Không có gì."
Sứ giả cười nói: "Mong công chúa và huynh trưởng người tin tưởng tâm ý của Vương tử bọn tôi. Đêm đã khuya, không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, đợi Vương tử trở về, sẽ đích thân đến gặp công tử và công chúa cầu thân, chỗ nào thất lễ, mong công tử thứ lỗi."
Lý Trọng Kiền ra hiệu thân binh đưa sứ giả ra ngoài, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn Dao Anh: "Ta nghe thân binh nói, tên Mạc Bì Đa này từng ôm em hả? Em thật sự thích hắn à?"
Dao Anh bật cười: "Không có." Nàng biết mình không ghét Mạc Bì Đa, nhưng nói yêu thích giữa nam nữ, tuyệt đối không có.
Lý Trọng Kiền gật gù, "Em vừa mới rời Vương Tự, bộ hạ Mạc Bì Đa lập tức chìa ra bức thư tự tay hắn viết thỉnh cầu Phật Tử cho phép, lại đến em cầu thân... Tên Mạc Bì Đa này tuổi còn ít mà nghĩ cũng chu đáo, đáng tiếc là người ngoại tộc."
Dao Anh cười cười: "Người ngoại tộc thì sao ạ?"
Lý Trọng Kiền nhíu mày: "Cậu ta là người thừa kế của bộ lạc Ô Cát Lý, em gả cho cậu ta, sau này sẽ là Khả Đôn của bộ lạc Ô Cát Lý, phải ở đó sinh hoạt, họ rày đây mai đó, trong tộc không ai nói tiếng Hán, cả một đời rời xa quê nhà, sinh hoạt trong một bộ tộc xa lạ, quá tủi thân cho em."
Hai người đang nói, sứ giả Cao Xương nghe tin chạy tới, vỗ tay cười khẽ, nói: "Công chúa, Vương tử Mạc Bì Đa dũng mãnh thiện chiến, là cận thần Phật Tử coi trọng, dù bộ lạc Ô Cát Lý phụ thuộc Vương Đình nhưng việc lớn việc nhỏ đều chính Khả Hãn làm chủ, dưới tay Vương tử có một vạn tinh kỵ đó!"
Dao Anh hết biết.
Sứ giả Cao Xương đại biểu cho đám danh gia vọng tộc đang tranh nhau đầu nhập vào Tây quân, họ biết nàng không thể luôn ở lại Vương Tự Vương Đình, đám thiên sứ này đưa ra đủ loại thủ đoạn uyển chuyển thỉnh cầu thông gia. Uất Trì Quốc chủ từng nhắc nhở nàng, hôn sự của nàng sẽ làm xáo trộn cân bằng quyền thế trong quân, ai cưới nàng, người đó có thể nhanh chóng vực dậy. Bởi vậy thế gia hy vọng nàng có thể chọn một trượng phu từ trong số họ, hoặc thông gia với một ngoại tộc lớn mạnh, lấy được ủng hộ, ổn định thế cục.
Tóm lại, bọn họ không hy vọng nàng gả cho thế gia Trung Nguyên.
Sở dĩ Lý Trọng Kiền cân nhắc chọn trong đám tướng lĩnh Tây quân một nhi lang, cũng là vì biết nàng làm vậy quan hệ với thế gia Hà Lũng sẽ càng chặt chẽ hơn, đến lúc đó lợi ích nhất trí, địa vị của nàng càng thêm vững chắc.
Dao Anh không muốn thảo luận với sứ giả Cao Xương hôn sự của mình, đưa mắt với Lý Trọng Kiền ra ý.
Lý Trọng Kiền lạnh lùng nhìn gã sứ giả. Sứ giả giật cả mình, thức thời cáo lui.
Lý Trọng Kiền trầm giọng nói: "Minh Nguyệt Nô, em muốn gả cho ai thì gả cho người đó, đừng để oan uổng chính mình."
Dao Anh cười cười, "Em biết rồi."
Nàng về phòng nằm xuống, lăn qua trở lại ngủ không được, hôm sau trời còn chưa sáng đã dậy, đi tìm Tất Sa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận