Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba
Chương 163
ao Anh nói qua Duyên Giác một tiếng, đi tiệm tơ lụa gặp sứ giả nước Mã Lỗ.
Nàng biết sứ giả nước Mã Lỗ sắp đến, nhưng trước đó không biết thời gian chính xác cũng không biết đối phương phái ai đến.
Xem lời nhắn của sứ giả, người đến rất có thể là người quen.
Trong tiệm người bán hàng người Hồ đang chiêu đãi vị khách quý, phòng trên lầu rất trang nhã, nhiều loại vải lụa hoa áo kép, vải sa nhẹ che mặt, gấm Tứ Xuyên, đoàn khoa, chiết chi, sắc nhạt, hoa văn hoa sen, hoa văn bàn long, thảo văn tiên hạc, khăn gấm đội đầu hai chữ vạn, vài bức treo dùng khung căng vải lĩnh, màu sắc đậm đà rực rỡ lộng lẫy, hoa văn cực tươi sáng, đặt trước cửa, để ánh nắng vừa chiếu, một phòng ngũ sắc lộng lẫy, ánh vàng lấp lánh.
Vị khách quý tay nâng một thớt sa mỏng, thấy choáng váng mê say, chậc chậc khen ngợi: "Thợ thủ công người Hán thật khéo tay, trên lụa mỏng gấm vóc hoa điểu trùng thú đều như vật sống, lầu các núi sông cũng như gần ngay trước mắt, mớ vải lĩnh này chào giá bao nhiêu?"
Dao Anh đang ở giữa đám thân binh bước đến, nghe vậy, nói: "Nếu công chúa Man Đạt thích, này đều tặng cho công chúa."
Nữ tử ngồi bên cửa sổ quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, lụa mỏng che thân, áo khoác lụa tay ngắn mỏng dệt sợi màu vàng kim, đầu đầy châu ngọc đá quý, hai cánh tay, cổ tay đeo vòng vàng điêu khắc khảm nạm kêu leng keng, một đôi mắt màu xanh nâu dưới nắng chiếu rọi ra màu hổ phách óng ánh.
Nàng tỉ mỉ nhìn Dao Anh một lát, nhếch miệng: "Công chúa, giờ tôi không còn là công chúa Tì La Ma La nữa."
Dao Anh cười xòa, dưới lầu nàng đã hỏi qua thân vệ: "Vậy ta nên xưng hô thế nào?"
Công chúa Man Đạt cười nhẹ nhàng, đứng dậy chào Dao Anh. "Nhờ phúc công chúa, tôi hiện giờ là Vương phi nước Mã Lỗ."
Lời vừa ra miệng, nỗi nhục nhã chua xót nhiều năm qua nổi lên trong lòng công chúa Man Đạt.
...
Dù nàng được gọi là công chúa, nhưng vì là con gái của vũ kỹ, địa vị thấp, bị Vương hậu xem như vũ kỹ mà nuôi lớn, lấy sắc đẹp hầu người. Lúc trước, nàng muốn dùng sắc đẹp mị hoặc Phật Tử, nhờ đó thoát khỏi khống chế của Tì La Ma La, nhưng Phật Tử đã bơ đi. Trong cơn tức giận, nàng ra tay phía Văn Chiêu công chúa, muốn lợi dụng nàng ấy đạt mục đích, bị công chúa quả quyết cự tuyệt.
Công chúa Man Đạt chật vật rời Vương Đình.
Trước khi ra khỏi thành, Văn Chiêu công chúa tìm tới, cùng nàng làm một cuộc giao dịch.
Công chúa giúp nàng thực hiện dã tâm, nàng giúp công chúa thúc đẩy thông thương giữa nước Mã Lỗ và các Châu Tây Vực, bảo vệ đội buôn của Ngụy triều, hai người ký kết minh ước, được thứ mình cầu.
Mới đầu, công chúa Man Đạt còn nghi ngờ có phải Văn Chiêu công chúa đang đùa mình không, nhưng lúc ấy đã vào đường cùng, không muốn lại về Tì La Ma La chịu nhục nhã, thế là thử một lần ôm tâm tính đồng ý đề nghị của Văn Chiêu công chúa.
Nàng đi nước Mã Lỗ.
Ngày ấy, người của đội buôn nhắc nhở công chúa Man Đạt thay áo váy Dao Anh tặng, khi nàng hất lụa mỏng xuất hiện ngoài thành nước Mã Lỗ, quan viên nước Mã Lỗ trợn mắt rớt mồm.
"Thần nữ hiện thế!"
Nước Mã Lỗ chỉ là một tiểu quốc ốc đảo, tin rất nhanh truyền đến bên tai Quốc Vương, quốc Vương mừng rỡ vô cùng, sai người dùng thảm vàng trải đất, tự mình ra khỏi thành nghênh đón công chúa Man Đạt.
Thủ lĩnh đội buôn quay sang Man Đạt đang còn lơ ngơ mà mỉm cười, "Văn Chiêu công chúa đã an bài xong hết rồi, Quốc Vương từ lâu đã thấy dáng múa mỹ lệ của ngài trên bức hoạ, lòng hướng về ngài đã lâu. Công chúa, đợi vào đến Vương cung, ngài có thể múa một bài tặng Quốc Vương."
Quốc Vương nước Mã Lỗ si mê vũ đạo, sau khi nhìn thấy mấy bức hoạ mà đội buôn đưa đến đặc tả cảnh công chúa Man Đạt nhảy múa, ngày nhớ đêm mong, chỉ hận mỹ nhân được vẽ nên là thần nữ, kẻ phàm không có duyên gặp một lần.
Lúc này, đội buôn còn sắp xếp một Vu sư đến khuyên Quốc Vương, chỉ cần y thành kính cầu chúc, chắc chắn sẽ cảm động thần linh, thần nữ trong mộng sẽ xuống trần thế.
Đợi mọi thứ đã chuẩn bị đã ổn, đội buôn đưa công chúa Man Đạt xuất hiện.
Quốc Vương vui mừng hớn hở.
Công chúa Man Đạt nghe người của đội buôn kể mọi sắp xếp của họ xong, m.á.u nóng toàn thân sôi trào: Phật Tử Vương Đình ý chí sắt đá, là một khúc gỗ không hiểu phong tình, một bức tượng Phật khắc bằng đá, một ngọn núi băng vạn năm không tan, nước Mã Lỗ mới là chỗ cho nàng thể hiện bản lĩnh!
Nàng múa một điệu trong Vương cung của nước Mã Lỗ, từ quốc Vương đến quý tộc quan viên đều cuồng nhiệt vì nàng, cộng thêm sắp xếp của Dao Anh, có cái danh "Thần nữ" gán lên người, nàng rất nhanh trở thành sủng phi của Quốc Vương.
Nước Mã Lỗ chỉ là một nước nhỏ, nhưng nước Mã Lỗ phụ thuộc một đại đế quốc lớn mạnh, Hoàng đế nước ấy vô cùng thiên vị Quốc Vương nước Mã Lỗ.
Nàng mượn cơ hội thoát khỏi khống chế của Vương hậu Tì La Ma La.
...
Công chúa Man Đạt định thần, ánh mắt đảo một vòng, lộng lẫy đầy mắt, rực rỡ muôn màu.
Văn Chiêu công chúa ngồi trước mặt nàng, còn xinh xắn tươi đẹp hơn trước, ánh nhìn mang theo khí khái hiên ngang hào hùng, lúc giao phó thân binh, khí thế ung dung.
Lúc nàng đến nước Mã Lỗ, con đường giao thương từ Trung Nguyên đến Tây Vực còn dưới sự khống chế của Bắc Nhung. Khi đó, Văn Chiêu công chúa đã chuẩn bị cho việc sau khi thương lộ thông suốt. Đến khi nàng nắm được Quốc Vương nước Mã Lỗ, các Châu lớn nhỏ Tây Vực khôi phục, đám nhà buôn nhạy bén rất nhanh tụ tập ở nước Mã Lỗ – nước Mã Lỗ là khu vực chuyển tiếp nằm trên đường giao thương Đông Tây phải đi qua.
Cứ mỗi lần công chúa Man Đạt nghĩ đến điểm này lại rung động không thôi.
Mong muốn của nàng chính là một chỗ dựa, còn mong muốn của Văn Chiêu công chúa lại là một con đường mua bán phồn vinh vượt ngang mấy vạn dặm, kết nối thông suốt mấy trăm bang quốc lớn nhỏ, thuận lợi cho vạn dân.
Sở cầu của các nàng khác biệt đến vậy, công chúa còn bằng lòng hợp tác với người như nàng.
Công chúa Man Đạt cười tự giễu, thu lại suy nghĩ bay xa, đưa mắt ra hiệu người hầu.
Người hầu lấy quốc thư ra.
Thân binh của Dao Anh bước lên nhận quốc thư chuyển cho Dao Anh, nàng lật phần tiếng Hán đọc kỹ.
Công chúa Man Đạt tiếp tục lựa vải lĩnh, cười nói: "Công chúa không cần xem, trên văn thư đều mấy lời nói suông thông thương, phái sứ giả này nọ, thứ công chúa muốn, tôi đều làm được rồi. Đội buôn Ngụy triều ngang qua nước Mã Lỗ, thu thuế giảm một thành, chỉ cần ở trong cảnh nội nước Mã Lỗ, nước Mã Lỗ sẽ bảo đảm an toàn của họ. Chuyện khắc bản thư mục mà công chúa từng đề cập, Quốc Vương cũng đồng ý, ngài đã ban bố chiếu lệnh cho người thu thập sách cổ, có điều công chúa buộc phải phái đội buôn tin cậy để vận chuyển đám sách vở kia, mấy nước quản chế thư tịch rất nghiêm khắc, không cho phép thương nhân tự mua bán thư tịch."
Dao Anh xem xong văn thư, đưa cho thân binh cất giữ, gật gù, nói: "Vương phi là người giữ lời, chỉ là ta không nghĩ Vương phi sẽ đích thân tới."
Nàng và công chúa Man Đạt luôn giữ liên lạc, trong thư Man Đạt chỉ nói phái sứ đoàn đến đưa quốc thư.
Công chúa Man Đạt hừ nhẹ, "Tôi không tự mình đến gặp công chúa, sao để công chúa tin tưởng thành ý của tôi chứ? Mấy lại tôi còn có việc xin cô hỗ trợ, buộc phải tự mình đến gặp công chúa."
"Chuyện gì?" Dao Anh hỏi, ngữ điệu bình thản, như bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng có thể làm được, tuyệt sẽ không thoái thác.
Lấy thân phận nàng bây giờ, đúng là có lực này.
Công chúa Man Đạt nhìn Dao Anh nhỏ hơn mình vài tuổi, lòng thầm bội phục, hợp tác với Văn Chiêu đối với mình mà nói, quả thực là như hổ thêm cánh.
Về sau thương lộ phồn hoa rồi, nước Mã Lỗ có thể thu lợi từ đó, nàng và công chúa lui tới mật thiết, ở trước mặt quan viên nước Mã Lỗ cũng nhiều hơn mấy phần lực.
Bạn xịn xò vậy, nàng phải lung lạc lấy cho thật khéo, chừa cho mình một đường lui.
"Những tấm lụa sa mỏng dệt họa kia còn mẫu nào nữa không?"
Công chúa Man Đạt lấy sa mỏng choàng trên đầu vai, đi đến trước gương trong tiệm, làm duyên làm dáng, "Còn đẹp hơn mấy thứ công chúa từng đưa đến nước Mã Lỗ."
Dao Anh nhíu mày, "Vậy thì phải vẽ xong bản in trước, rồi đợi tú nương dệt ra, từng bước từng hồi, sợ là phải nửa năm."
"Tôi có thể đợi." Công chúa Man Đạt quay đầu, vứt cho Dao Anh một ánh mắt quyến rũ, "Hiện giờ Quốc Vương nước Mã Lỗ thần hồn điên đảo vì tôi, trong vòng mấy năm ngài sẽ không chán ghét mà vứt bỏ tôi."
Quốc Vương yêu thích vũ đạo, nàng tự tin bằng tài múa và thủ đoạn từng ấy năm giữ cái mạng, có thể đứng vững không ngã ở Mã Lỗ.
Dao Anh tính toán, nói: "Sau năm tháng, đội buôn sẽ đưa đồ đến nước Mã Lỗ."
Công chúa Man Đạt nhếch miệng. "Công chúa làm việc quả nhiên sảng khoái..."
Nàng dừng lại chút, chợt chuyển đề tài: "Công chúa thân ở Vương Đình, lại có thể giúp tôi đạt ước muốn ở nước Mã Lỗ, thế sao lâu vậy mà còn chưa bắt được Phật Tử? Tròn một năm kỳ hạn cứ thế đáng thương rời đi? Mấy thủ đoạn kia của cô đâu? Đến cả lửa đàn cô còn dám bước vào, sao thất thủ được?"
Dao Anh đang dùng trà, nghe mém sặc.
Công chúa Man Đạt lắc đầu, tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Lần này tôi tự mình đến Vương Đình, ngoại trừ muốn đích thân trước mặt cô nói lời cảm tạ, tìm mua ít lụa sa vẽ, còn một việc nữa chính là, giúp công chúa hoàn thành tâm nguyện!"
Nói xong, vỗ hai tay.
Người hầu bưng cái rương lên, mở nắp.
Nàng tiện tay cầm lên một quyển sách, mở ra, chỉ vào các loại tư thế nam nữ thân mật ôm ấp vẽ trên ấy, "Công chúa, mấy bảo vật như này tôi còn rất nhiều, tôi cố ý phái người về Tì La Ma La tìm nhiều sách quý này, toàn bộ mang đến Vương Đình, công chúa chỉ cần làm theo lời tôi, nghĩ chút tiểu xảo, chắc chắn có thể cùng hưởng mây mưa với Phật Tử."
Dao Anh quét mắt một vòng.
Thân binh đỏ mặt và ông bán hàng người Hồ lui ra ngoài.
Công chúa Man Đạt lật quyển sách roạt roạt: "Công chúa, tôi nhìn ra rồi đó, Phật Tử có ý với cô, một tên đàn ông một khi động ý, chắc chắn sẽ động mấy ý niệm khác, đốt miếng đuốc, là cô có được liền."
"Cô tìm một cơ hội nha, đuổi hết người khác đi, mặc váy sa vào, cầm quyển sách đi thỉnh giáo Phật Tử, nhớ kỹ, phải làm bộ làm dáng như cái gì cũng không hiểu nha..."
Công chúa Man Đạt cười đầy ý vị sâu xa.
Văn Chiêu công chúa nhan như thuấn hoa, dáng người lả lướt, thoạt nhìn giữa thuần chân khéo léo lại có nét quyến rũ, chỉ cần một ánh mắt sóng sánh là đã có ý vị khó mà tả xiết, nàng đứng ở đâu, trong mắt người khác chỉ thấy nàng.
"Lúc Phật Tử có phản ứng, công chúa cứ sà tới, hỏi luôn, Pháp sư, sao ngài không nhìn ta?"
"Phật Tử không đáp, công chúa liền kéo tay hắn, áp lên người mình..."
"Pháp sư, ngài sờ ta đi..."
Mi mắt Dao Anh nhẹ kéo, chặn lại lời càng nói càng hạ lưu của công chúa Man Đạt, "Hảo ý của Vương phi ta xin nhận trong lòng, những bảo vật này Vương phi giữ lại cho mình đi nha."
Công chúa Man Đạt buông cuốn sách: "Công chúa hoàn thành tâm nguyện giúp tôi, tôi cũng muốn làm chút gì cho cô mà."
Dao Anh cười lắc đầu: "Ta và Vương phi kết minh, Vương phi chỉ cần bảo vệ cho thương đội là đủ rồi."
Mắt công chúa Man Đạt láo liêng, nói: "Công chúa xinh đẹp như này, còn biết ảo thuật gì đó, không cần ta dạy công chúa, chỉ cần chịu bỏ chút tâm tư thì Phật Tử đã sớm là thần dưới váy công chúa... Hay cô đang lo chuyện gì?"
Nếu mấy truyền thuyết Văn Chiêu công chúa câu dẫn Phật Tử là thật, nàng không tin Phật Tử có thể nhẫn nhịn không động vào cô ấy!
Dao Anh cười cười.
Đàm Ma La Già là Quân chủ Vương Đình, trách nhiệm trên vai quá nặng, cho dù chàng lựa chọn gì, nàng đều sẽ không ép buộc chàng, giờ điều nàng quan tâm nhất là Đề Bà Mông Đạt có chữa khỏi cho chàng không.
"Vương phi còn có chuyện gì nữa không?" Nàng hỏi.
Thấy nàng bơ bơ, công chúa Man Đạt híp mắt, đành kết thúc chủ đề câu dẫn Phật Tử, "Nghe nói công chúa đang cầu y, tôi hỏi y quan rồi, ông ta không chịu nói, ông í không chữa khỏi bệnh của cô phải không?"
Dao Anh thản nhiên nói: "Bệnh cũ khó lành."
"Lần này y quan có cùng tôi đi Vương Đình, trên đường ông í thường xuyên nghiên cứu thảo luận đơn thuốc với Đề Bà Mông Đạt, nếu công chúa muốn sai sử gì, phái người truyền lời là được."
Dao Anh cám ơn công chúa Man Đạt.
Công chúa Man Đạt như suy nghĩ điều gì, "Chứng bệnh mà Đề Bà Mông Đạt và y quan thảo luận, tôi có từng nghe qua."
Dao Anh mở to mắt.
Công chúa Man Đạt nói: "Tôi biết một bí pháp, có thể thử một lần, bí pháp này chỉ lưu truyền ở Tì La Ma La, tôi là Thánh nữ chùa miếu nên từng thấy qua. Nếu đơn thuốc của Đề Bà Mông Đạt không dùng được thì cô có thể thử xem."
Dao Anh nửa tin nửa ngờ: "Bí pháp gì?"
Công chúa Man Đạt vỗ tay một cái, gọi người hầu, tìm mấy quyển sách tinh xảo đưa cho Dao Anh. "Đây là bí pháp tôi trộm từ chùa miếu, tôi cảm kích công chúa mới nói á."
Dao Anh mở sách, chỉ nhìn mấy cái lập tức ụp lại.
Vẻ mặt công chúa Man Đạt đầy nghiêm túc: "Tôi không đùa giỡn với cô đâu, đây quả thật là bí pháp mà tôi trộm ở chùa miếu ấy, mấy sư trong chùa dùng công pháp này để tu luyện, công chúa nhất định phải nhận lấy."
Dao Anh rớt khóe miệng.
Công chúa Man Đạt lại nhớ đến chuyện khác, nói: "Đúng rồi, công chúa có bảo tôi lưu ý Hải Đô A Lăng của Bắc Nhung, y không đi ngang nước Mã Lỗ, nhưng tôi nghe Quốc Vương nói, có khả năng y chạy đến Samarkand*."
*thuộc Uzerbekistan –
Dao Anh tỉnh táo lại, nhăn mày.
Ngõa Hãn Khả Hãn đã từng phái người đi buôn bán ở Samarkand, hẳn là Hải Đô A Lăng chạy đến đó tìm trợ thủ.
...
Cùng lúc đó.
Tất Sa dẫn Đề Bà Mông Đạt đi nghỉ ngơi, Đàm Ma La Già trở lại đình viện.
Thân binh Dao Anh không ở đó. Chàng đứng trước hiên cửa, khẽ cau mày.
Duyên Giác nói: "Vương, công chúa đi gặp sứ giả nước Mã Lỗ, công chúa đại biểu cho Ngụy triều khôi phục quan hệ ngoại giao với Mã Lỗ."
Sắc mặt Đàm Ma La Già lạnh nhạt, "Ba Murs có đi cùng không?" Chàng đã nghe Đề Bà Mông Đạt nói qua về Mã Lỗ.
"Đi ạ."
Đàm Ma La Già quay vào nhà, ánh mắt đảo qua chiếc bàn con bên cạnh trường án, ngừng lại.
Trong chiếc bình đồng trên kỷ án đang cắm một nhánh hoa Tuyết Liên đang hé nở một nửa.
Phòng chàng rất ít khi chưng hoa.
Duyên Giác vội nhận tội: "Vương, nhánh hoa ấy là công chúa mang về, đặt bên ngoài, tôi sợ hoa héo nên mới chuyển vào trong phòng..."
Vừa nói, cậu vừa ôm chiếc bình đồng định chuyển ra ngoài.
"Không cần dời." Đàm Ma La Già đột nhiên nói.
Duyên Giác khẽ giật mình, gãi đầu, trả chiếc bình đồng về chỗ cũ.
Đàm Ma La Già ngồi xuống, lấy bức thư giấu kỹ trong tay áo, nâng tầm mắt, nhìn đoá tuyết liên trong bình đồng, ngơ ngẩn một lúc.
Lúc về nàng bảo thân binh giúp nàng giữ một vật, che che giấu giấu không muốn để chàng trông thấy, chàng cũng không nhìn lâu.
Thì ra là một đóa hoa.
Lúc nàng dạo phố, không ngừng có lang quân trẻ tuổi tặng hoa cho nàng, một đóa nàng cũng không nhận.
Đàm Ma La Già giơ tay lên, đầu ngón tay sờ nhẹ cánh hoa tuyết liên.
Từng tia từng tia lạnh buốt.
Khi Dao Anh về, đã là nửa đêm.
Trong phòng đèn sáng, Đàm Ma La Già còn chưa ngủ, Đề Bà Mông Đạt tới tự mình bó thuốc cho chàng. Dao Anh ngồi một bên xem, lông mày nhẹ chau lại, vẻ buồn lo, chờ Đề Bà Mông Đạt ra ngoài, lập tức tiến lên, đắp kín chăn cho Đàm Ma La Già.
"Pháp sư, cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Nàng dịu dàng hỏi.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, gật đầu: "Tốt một chút rồi, công chúa nghỉ ngơi sớm đi."
Dao Anh lộ vẻ tươi cười, chờ chàng nhắm mắt lại, đứng dậy ra ngoài, đứng trước hiên nói chuyện cùng Đề Bà Mông Đạt.
Đàm Ma La Già mệt mỏi, chợp mắt một chốc tỉnh lại, phát hiện nàng còn chưa về phòng, đang định đứng dậy, két, cửa bị đẩy ra, nàng rón rén đi vào, đốt một chiếc đèn, không biết bận rộn chuyện gì mà nghe sột soạt.
Chàng nặng nề nằm xuống, chờ trong giây lát, nàng quay lại phòng, lên giường ở phòng trong ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Đề Bà Mông Đạt bó thuốc cho Đàm Ma La Già vẻ mặt hơi cổ quái.
Đàm Ma La Già hỏi: "Hôm qua Công chúa nói gì với ngài?"
Đề Bà Mông Đạt nghĩ ngợi rồi nói thật: "Công chúa hỏi ta, có vài giáo phái Thiên Trúc lưu truyền phương pháp song tu là chuyện có thật, hay do người khuếch đại hay bịa đặt."
Tất Sa ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn, còn chưa mở miệng, Đàm Ma La Già đã liếc anh, đôi mắt nghiêm khắc lạnh băng.
Tất Sa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lắc đầu như trống lắc: "Vương, tôi không có nói công chúa chuyện này nha!"
Khá lâu trước đây đã có vị sư Thiên Trúc gặp Đàm Ma La Già đề nghị cách cường thân kiện thể này, còn dâng lên mấy bản kinh thư, nói chỉ cần dựa theo đó tìm thiếu nữ trẻ tuổi tu luyện, toàn bộ ốm đau tiêu tan, kéo dài tuổi thọ, Đàm Ma La Già không thèm để ý.
Sau khi Dao Anh về lại Vương Đình, Tất Sa nhớ tới đề nghị kia, lờ mờ nhắc qua, bị Đàm Ma La Già quả quyết bác bỏ, anh ta nào dám lôi ra với công chúa chứ? Vẻ mặt Đàm Ma La Già trầm tư nặng nề, gọi Duyên Giác.
"Công chúa đâu?"
"Công chúa đi dịch quán, hôm nay Vương phi nước Mã Lỗ thiết yến chiêu đãi Vệ Quốc Công với công chúa..."
Ánh mắt Đàm Ma La Già thăm thẳm.
"Chờ công chúa về, bảo nàng lập tức tới gặp ta."
Thẳng đến tối, Dao Anh còn chưa về đình viện, Duyên Giác thắp đèn các nơi, đứng trước hiên chờ hơn hai canh giờ, dựa vào tường hoa ngủ gà gật, chợt nghe tiếng xe ngựa, vội tỉnh táo lại.
Trước hiên bóng người lay động, thân binh vây quanh đưa Dao Anh về, trên người nàng khoác áo choàng, đội mũ trùm, khuôn mặt giấu bên trong, không nhìn rõ.
Duyên Giác bước lên đón: "Công chúa, Vương chờ người."
Dao Anh chân đi không vững, nhẹ ờ đáp, ra hiệu thân binh lui hết, trở vào phòng.
Đàm Ma La Già ngồi bên đèn xem kinh Phật, đã sớm nghe tiếng động bên ngoài, thả quyển kinh trong tay xuống, ngẩng đầu: "Công chúa..."
Một câu còn chưa nói xong, làn gió thơm nhè nhẹ, một sợi mùi thơm trong veo chui vào phế phủ chàng.
Dao Anh ngã ngồi trước trường án, cởϊ áσ choàng, ngửa mặt ngó hắn, mũ trùm trượt xuống, đôi mắt ướt sũng, "Sao Pháp sư còn chưa ngủ?"
Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt ửng hồng của nàng lờ mờ đỏ bừng, đôi môi trơn bóng.
Đàm Ma La Già mãi không lên tiếng.
--------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận