Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 880 - Tạ Yếm




Tên ta là Tạ Yếm, Yếm có nghĩa là tự ghét bản thân, là bị tất cả mọi người chán ghét.
Người đầu tiên ghét ta là nương ta. Bà ấy luôn tức giận nói với ta "Tại sao ngươi lại không chết đi?"
Đôi lúc ta cũng tự hỏi câu hỏi đó, tại sao ta không chết, nếu ta chết ngay khi mới sinh ra thì liệu những bi kịch có xảy ra hay không?
Nương ta đã chết, chết vì sự ngu ngốc và ích kỷ của ta. Chỉ vì ta sợ bị bà ấy bỏ rơi, ta đã tố cáo bà với Tạ gia. Bọn họ đã bắt bà ấy về và đánh cho đến chết.
Khung Trạc đã chết, chết vì sự che giấu và giả dối của ta. Chỉ vì ta sợ hắn ta bỏ đi, ta đã che giấu sự thật nương hắn ta đã chết. Khi biết được sự thật mình làm việc cho kẻ thù giết cha nương mình, Khung Trạc đã tấn công Thần Khải, cuối cùng bị thương nặng dẫn đến tử vong.
Ma tôn đã chết, chết vì sự yếu đuối và vô dụng của ta. Chỉ vì ta không thể chống lại Thần Khải, ông ấy muốn ta sống sót nên trong trận chiến sinh tử, ông ấy đã chết trong tay ta.
Ngoài những người đó, còn rất nhiều người khác đã chết dưới tay ta, ta không thể đếm hết được, ta lang thang cô độc giữa các ngôi mộ, luôn tự hỏi tại sao người chết lại không phải là ta.
Tại sao không phải là ta...
Khi ôm thi thể của Khung Trạc, suy nghĩ đó luôn ám ảnh ta. Trước khi chết, Khung Trạc bảo ta rời bỏ Thần Khải, nhưng máu thịt ta đã bị Thần Khải gieo đầy chú thuật, ta biết rõ ta không thể đi được.
Ta sẽ không bao giờ có thể đi được.
Thiên hạ bao la như vậy nhưng ta lại không có nơi nào để về. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng đó đạt đến đỉnh điểm khi ta giết chết Ma tôn bằng chính tay mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc ông ấy chết, một luồng năng lượng to lớn đã âm thầm chuyển sang trong người ta. Trước khi chết, ông ấy đã truyền toàn bộ lực lượng của mình cho ta.
Tại sao?
Chúng ta chẳng hề quen biết, tại sao ông ấy lại làm vậy?
Sau đó, ta mới từ từ nhận ra, chắc ông ấy cũng hy vọng ta có thể thoát khỏi sự khống chế của Thần Khải, được tự do.
Nhưng cho dù luồng sức mạnh này có thể giúp ta thoát khỏi một phần sự kiểm soát của Thần Khải, thì nó cũng vô dụng thôi, ta chẳng làm được gì cả, không cứu được ai.
[Có lẽ, ngươi có cơ hội cứu lại tất cả mọi người]
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu ta, nó tự xưng là Thiên đạo. Thông qua những lời diễn đạt mơ hồ của nó, ta dần dần khám phá ra sự thật của thế giới này.
Hóa ra, con đường lên trời đã bị phong ấn.
Thiện hồn của nương vẫn còn ở dị giới, còn người ở lại nơi này lại là Ác hồn.
Hóa ra... vẫn còn một cách để cứu được tất cả mọi người.
Linh hồn sắp chết của ta lại bùng cháy vì lời nói này.
Dù phải hiến tế tất cả để Nghiệt Kính Đài đảo ngược thời gian, ta cũng không quan tâm.
Thậm chí ta còn cảm thấy vui mừng, mạng sống hèn mọn này của ta, cuối cùng cũng có chút giá trị.
2
Hợp tác với Vương nữ Hải tộc là một sự tình cờ.
Ta đã nói dối nàng, thực ra ta muốn có Định Khôn Châu, không phải để dùng sức mạnh của nó mở Nghiệt Kính Đài, mà là để thu thập trước tất cả Thần khí, tiết kiệm thời gian cho nương.
Vương nữ nói, cho dù ở bất kỳ dòng thời gian nào, sợi dây định mệnh cũng sẽ đưa nàng tới gặp ta, đến lúc đó, nàng sẽ hỏi ta xin lại Định Khôn Châu.
Lúc đó ta không trả lời, chỉ cười khổ trong lòng.
Ta biết, có lẽ ta sẽ không có kiếp sau.
Hồn phách của ta sẽ trở thành vật tế, bị Nghiệt Kính Đài nuốt chửng hoàn toàn, chuyển hóa thành sức mạnh đảo ngược thời không của Nghiệt Kính Đài.
"Tiểu Bạch" mà nàng tìm thấy, không còn là ta, không còn là Tạ Yếm.
Khi nàng không biết, ta đã lén nhìn nàng, khắc sâu hình bóng của nàng vào trong tim.
Lần cuối cùng rồi, ta nghĩ, cứ để ta buông thả thêm một lần nữa đi.
3
Sau khi tế Nghiệt Kính Đài, ta đã chết.
Nhưng không chết hẳn.
Ta mơ màng mở mắt trong bóng tối, phát hiện mình đã quay trở lại ngày tố cáo năm đó.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải ta đã bị Nghiệt Kính Đài nuốt chửng rồi sao?
Lúc này Thiên đạo nói với ta, vì ta còn một chấp niệm chưa tiêu, ngay cả Nghiệt Kính Đài cũng không thể nuốt chửng được sợi tàn hồn này của ta, Thiên đạo thương tình ta, mới đưa sợi tàn hồn này của ta quay trở về thời điểm quan trọng này.
Nhưng dù sao ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn, cùng một dòng thời gian, không thể xuất hiện hai "Tiểu Bạch", vì vậy, ta chỉ có thể ký gửi trong thức hải của "Tiểu Bạch" dòng thời gian này, thông qua ngũ giác của "Tiểu Bạch" để quan sát thời gian này, nhưng không thể ảnh hưởng đến tư tưởng của "Tiểu Bạch", hoặc là đối thoại bất cứ điều gì với "Tiểu Bạch".
Sau khi biết được chuyện này, ta chỉ cảm thấy nực cười.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Đã nói phải nuốt chửng ta hoàn toàn mới có thể phát huy tác dụng, sao Nghiệt Kính Đài còn để lại cho ta một hồn?
Người Tạ gia đang đánh đập nương, ta biết, thêm một phút nữa, nương sẽ bị đánh chết.
Ta nhìn "Tiểu Bạch" xông lên rồi lại bị đá ra, trong lòng chỉ cảm thấy tê liệt.
Lại phải nhìn thấy một lần nữa sao?
Chẳng lẽ thật sự như lời Vương nữ nói, cho dù có làm lại một lần nữa, ta cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì?
Nhưng Thiên đạo lại nói, chưa chắc, lần này Thiện hồn đã trở về, mọi chuyện sẽ thay đổi.
Ta có chút không tin, nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã nằm ngoài dự đoán của ta.
Nương thực sự đã xông tới, ôm lấy ta.
Cảm giác chân thật thông qua giác quan của "Tiểu Bạch" truyền tới trên người ta, cảm giác đó quá xa lạ, toàn thân ta run rẩy, muốn né tránh, nhưng lại không có nơi nào để né.
Sao lại thế này!
Cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát này khiến ta sợ hãi.
Ta chưa từng được ai dịu dàng che chở trong lòng như vậy.
Chỉ bị ôm một cái, ta đã cảm thấy, cơn đau ảo giác liên tục kéo dài trên hồn phách đã biến mất, thay vào đó, chỉ còn sự ấm áp.
Dù ta kinh sợ phản kháng thế nào, cũng không thể ngăn cản nương đối xử với ta ngày càng tốt.
Sự trở về của Thiện hồn đã khiến mọi thứ thay đổi.
Nương sẽ tắm cho ta, chải lông cho ta, sẽ chia đồ ăn cho ta, sẽ mang ta theo bên mình, buổi tối, nàng sẽ ôm ta ngủ, hơi thở đều đều phả vào vành tai ta, có chút ngứa.
Nương rất thông minh, lợi dụng lửa của ta để luyện đan, đã được Bích Tiêu Đan Tông công nhận, được trở về giới tu chân, ta mới lần đầu tiên biết, lửa của ta còn có công dụng này.
Ta rất vui mừng, lần này có thể giúp được nàng.
4
Dù sao ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn, hồn phách không ổn định, thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
Trước khi ta ngủ say, nương đang dẫn ta tới Bích Tiêu Đan Tông, sau khi ta tỉnh dậy, nương đã luyện thành công đan dược hoàn mỹ Nhất phẩm, đã lọt vào mắt xanh của Tông chủ Thiên Nguyên.
Tông chủ Thiên Nguyên không phải người tốt! Đừng nhận lời mời của ông ta!
Ta gào thét trong thức hải, đương nhiên là không có tác dụng gì, điều khiến ta thở phào nhẹ nhõm là, nương đã từ chối Tông chủ Thiên Nguyên, lựa chọn Tông chủ Bích Tiêu.
Lúc này, ta mới yên tâm.
Ta mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, tình huống lại thay đổi.
Ta nhìn thấy cái gì vậy, vậy mà ta lại nhìn thấy Ma tôn ở Bích Tiêu Đan Tông!
Hắn giả làm đệ tử Hợp Hoan Tông, còn bị mất trí nhớ, nương hoàn toàn không biết, còn đang bận cứu chữa cho hắn.
Ta biết một số chuyện về quá khứ của họ, nương vì một lần ngoài ý muốn mới có ta, đứa con ô nhục này, ta biết, nếu Ma tôn biết được người năm đó là nương, nhất định sẽ giết nàng.
Đừng cứu! Mau đuổi hắn ra ngoài!
Nương không nghe thấy tiếng kêu của ta, ngồi xổm bên cạnh Ma tôn, chống cằm nhìn hắn, nhìn đến ngây người.
Ta đột nhiên có một dự cảm không lành…
Dự cảm không lành này trong tương lai đã trở thành sự thật, nhưng hiện tại ta vẫn chưa hiểu rõ cảm giác không ổn đó đến từ đâu.
Sau đó, lại xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng nương cũng đoán được thân phận của hắn, nhưng để chữa bệnh cho ta, nương lại chủ động đưa ta tới Ma vực đầy nguy hiểm.
Đêm hôm đó, nương đã đặt cho ta một cái tên.
Tạ Chước Tinh.
Thật là một cái tên hay, nương nói, chỉ cần trở thành ngôi sao sáng chói trên mặt đất, thì không cần lên trời nữa.
Ta có chút vui mừng, lại có chút mất mát, cái tên này rất hay, nhưng nó thuộc về Tiểu Bạch của dòng thời gian này, không thuộc về "Tạ Yếm".
Ta là có chút ghen tị, ít nhất Tiểu Bạch của dòng thời gian này, được người yêu thương.
5
Không ổn rồi, nương bị Ma tôn bắt mất.
Mặc dù Ma tôn bắt rất nhanh, nhưng ta vẫn thông qua đôi mắt của Tiểu Bạch, nhìn thấy còng tay đang khóa trên cổ tay nương.
......Thật là quá đáng! Ai cho phép ông đối xử với nương như vậy!
Ta rất tức giận, nhưng ta không thể làm gì được, chỉ có thể phẫn nộ một cách vô dụng.
Đáng ghét!
May mắn là nương rất mạnh mẽ, cuối cùng vẫn thuyết phục được Ma tôn.
Bà ấy thật thông minh, lại biết luyện đan, biết dỗ dành người khác, Ma tôn, ông còn có chỗ nào không hài lòng nữa chứ?
6
Trong một nơi sâu thẳm nào đó, vận mệnh đã được sắp đặt, cuối cùng nương vẫn vì ta, bước lên con đường chống lại Thần Khải.
Mỗi khi nương gặp khó khăn, ta luôn tự trách sự yếu ớt của mình, trách bản thân vô dụng.
Nhưng nương lại nói với ta, không có gì phải tự trách cả, con chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi mà thôi. Nếu ở độ tuổi này con đã có thể đánh bại kẻ xấu, vậy nương và hồ ly thúc thúc thật sự quá tệ. Mỗi độ tuổi phải làm những việc của độ tuổi đó, bây giờ con chỉ cần làm một việc, đó là lớn lên thật tốt.
Thật sự như vậy sao?
Ta có chút hoang mang, lại có chút bất lực. Lúc này ta mới nhận ra, bản thân mình thời điểm đó thậm chí chưa đầy bốn tuổi.
Ép một đứa trẻ bốn tuổi giúp nương tiêu diệt kẻ thù, có vẻ thực sự hơi viển vông...
Nghe lời nương nói, hình như ta đã hiểu ra đôi chút, có lẽ ta nên tha thứ cho sự yếu đuối của bản thân, tha thứ cho sự bất lực của mình?
7
Không hay, linh cảm xấu đã trở thành sự thật.
Quyền ngủ cùng nương bị Ma tôn chiếm đoạt, ta chỉ biết nhìn mình ngây thơ bị Ma tôn dụ dỗ đến phòng khác bằng vài câu nói, không khỏi nhíu mày lại.
Như vậy đã bị lừa rồi?
Tiểu Bạch, ngươi không dùng đầu óc suy nghĩ hả?
Nếu ông ấy thực sự muốn nói chuyện quan trọng với nương, tại sao ông ấy lại không bật đèn?
Bất lực, là từ mà ta hình dung đêm nay.
8
Ở đảo Bồng Lai, bất ngờ thay, ta gặp lại Khung Trạc lúc nhỏ.
Tên thân mật của cậu ấy là Hắc Đản, nghe cũng khá... độc đáo.
Ta luôn cảm thấy có lỗi với Khung Trạc, vì vậy khi thấy cậu ấy vô tư vui vẻ bên cha, ta luôn có chút lo lắng, ta muốn cảnh báo cậu ấy, bây giờ đi cứu Tịch Lam, có lẽ vẫn còn kịp, nhưng ta không thể làm được điều đó.
Ta chỉ là một tàn hồn còn sót lại.
Trên đảo Bồng Lai, ta lại trở thành bạn tốt với Khung Trạc.
Cậu ấy gọi ta là huynh đệ tốt, nụ cười rạng rỡ, vẫn như ngày xưa.
Thật tốt, ngươi vẫn còn sống.
9
Ngoại trừ việc gặp Khung Trạc sớm hơn, thì còn có một tình huống khác nằm ngoài dự đoán của ta.
Vương nữ lúc nhỏ cũng xuất hiện trên đảo Bồng Lai.
Sao lại thế được.
Mãi cho đến khi nàng đòi nợ ta, ta mới chắc chắn nàng thực sự theo sự chỉ dẫn của sợi dây định mệnh mà tìm đến ta, đòi lại viên Định Khôn Châu mà trước đây ta đã lừa nàng.
Tiếc là viên Định Khôn Châu hiện không nằm trong tay ta, nó ở U Minh, cùng với các Thần khí khác, được cất giữ trong một chiếc nhẫn trữ vật.
Nếu có cơ hội, sau này ta nhất định sẽ trả lại viên Định Khôn Châu cho nàng.
Ta nghĩ như vậy, nhưng ta không chắc, liệu tương lai có thực sự có cơ hội đó hay không.
10
Lấy thời điểm nương của Khung Trạc được cứu sống làm nút thắt, số lần ta ngủ say bắt đầu tăng lên rõ rệt.
Hồn phách còn lại của ta được cấu thành từ chấp niệm, sau khi tất cả chấp niệm được hoàn thành, tia hồn phách còn lại này của ta cũng sẽ đến lúc tan biến.
Nhưng ta không sợ, chỉ cần mọi người đều có thể sống hạnh phúc, ta sống hay chết thì có gì quan trọng?
11
Nguy rồi, nguy rồi.
Phát hiện ra nương lấy được Thần khí, nhưng lại không dùng ta để hiến tế, ta lập tức hoảng sợ.
Ta biết, nương nhất định là định dùng mình để hiến tế Thần khí, mở ra con đường lên trời.
Không được, ta không thể để nương mạo hiểm lớn như vậy.
Nhưng bây giờ ta không thể làm gì cả, điều duy nhất có thể làm, là cố gắng ám chỉ Tạ Chước Tinh, bảo nó nhanh chóng khám phá thức hải của ta, lấy đi sức mạnh của ta.
Sức mạnh của ta sẽ lẫn với ký ức của ta, sau khi nó lấy được toàn bộ sức mạnh của ta, nó có thể khôi phục lại tất cả ký ức trong thời gian ngắn.
Đến lúc đó, ta có thể đi trước nương một bước, mở ra con đường lên trời.
12
——Nhưng ta không ngờ , ta vẫn chậm một bước.
Nương đã rời đi, ngay cả thanh kiếm của bà cũng hóa thành tro bụi, ta không dám tưởng tượng bà đã phi thăng thành công hay chưa.
Thế giới của ta, một lần nữa sụp đổ.
Nhưng ngay lúc này, Thiên đạo đã lâu không gặp lại tìm đến, nó nói với ta, chỉ cần ta giao sức mạnh cho nó, nócó thể đưa ta và cha ta phi thăng, gặp lại nương.
Ta đã đồng ý ngay lập tức.
Chỉ cần có thể gặp lại nương, ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.
Mặc dù giao ra sức mạnh, đồng nghĩa với việc sức mạnh cuối cùng chống đỡ hồn phách còn lại của ta đều sẽ hóa thành hư vô, ta sẽ hoàn toàn tan biến khỏi thế gian, nhưng như vậy thì sao chứ?
Ta đã đi hết thế gian này, đã cảm nhận được tình yêu.
Ta đã mãn nguyện rồi.
Thế giới của ta một lần nữa trở nên đen tối, nhưng lần này, ta không còn sợ hãi nữa.
Ta lặng lẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Những ký ức đen tối trong quá khứ giống như bị một đôi tay vô hình xóa đi, tất cả những hình ảnh đẫm máu, đau khổ, tiếc nuối trong đầu ta đều tan biến, sau đó được thay thế bằng những ký ức đầy màu sắc.
Khu rừng, ao máu, ngọn núi lớn, suối cạn, chúng đều biến mất, cỏ xanh tươi tốt phủ lên vùng đất cháy đen hoang tàn, đủ loại hoa đua nhau nở rộ trên mặt đất, ta thấy suối cạn một lần nữa tuôn ra dòng nước trong vắt, dòng nước đó hợp thành suối nhỏ, mang theo chú cá nhỏ màu xanh bơi lội trong suối, chảy về phía con suối trong vắt kéo dài bất tận ở xa xa.
Ta tiễn chú cá nhỏ màu xanh đó hòa vào suối, thấy nó vui vẻ quẫy đuôi, bơi về phía biển sâu xa hơn.
Trận mưa to lúc còn nhỏ kia, cho đến bây giờ cuối cùng cũng đã dừng lại.
Ánh nắng xuyên qua đám mây, một lần nữa chiếu xuống người ta.
Toàn bộ thế giới đều trở nên sáng sủa lạ thường.
Ta bị ánh nắng ấm áp quá mức chói mắt làm cho nhắm mắt lại, khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy bóng tre mờ ảo lay động trước mắt.
Taa là ai, ta ở đâu, ta nên đi về đâu?
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Ngay lúc này, ta đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi ta từ xa: "Tiểu Bạch, về nhà thôi——"
Ta lập tức không còn bối rối nữa, vui vẻ đáp lại một tiếng, quay người lại, phấn khởi chạy về phía nhà.
Gió thổi qua má ta, mang theo mùi thơm tươi mát của cỏ cây, nhìn ngọn đèn được thắp sáng cho ta ở xa xa, một cảm xúc khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng ta.
Ta mơ hồ nghĩ, cuối cùng ta cũng có nhà rồi.
Thật tốt.
Từ nay về sau, ta không còn phải lang thang nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận