Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 54 - Cơm lúa mì hoa hòe, cải cúc chưng, tô thịt chiên giòn 3




Sau khi Thời Nhiễm thêm món cũng thở phào, tuy vẫn có người đến muộn không ăn được, nhưng so với sự hưng thịnh bán hết từ sớm của mấy ngày trước, dù gì hôm nay cũng qua tám giờ cô mới dọn hàng.
Rất nhiều khách hàng đến vì cơm quả du, cuối cùng lại đem lòng yêu thích món cơm lúa mì hoa hòe và cải cúc chưng.
Bởi vì blogger ẩm thực có lượng fan đông đảo kia hôm nay lại đăng một bài viết, hơn nữa còn làm một sắp xếp thứ tự đánh giá món chưng ba loại.
Blogger ẩm thực cho rằng cơm lúa mì hoa hòe là ngon nhất, tiếp đó là cải cúc chưng, cuối cùng là cơm quả du.
Thứ tự đánh giá này vừa được đưa ra, ngay cả fan của chính cô ấy cũng không nể mặt nhiệt tình bình luận. Khu bình luận trở thành sàn PK cỡ lớn.
“Bậy bạ! Ngon nhất vẫn là cơm quả du của chúng tôi!”
“Sao cải cúc chưng xếp hàng cuối vậy? Rau cải chân chính của chúng tôi vậy mà không sánh bằng hai loại rau dại kia của các người sao. [Buồn cười.jpg]”
“Nhấn like cho blogger, tôi cũng thấy cơm lúa mì hoa hòe mãi đỉnh, vừa thơm vừa ngọt!”

Mấy nhóm người hừng hực khí thế đánh chữ, một làn đạn khói lửa trong khu bình luận làm fan của blogger sợ hãi đến mức làm dịu bảng tin trong bài chia sẻ.
“Mẹ ơi, Nhục Nhục của chúng ta nổi tiếng chưa?”
“Nghe nói gian hàng nhỏ mà Nhục Nhục đề cử này ở thành phố B, trời, tuần trước tôi còn đi công tác ở đó.”
“Alo alo, đã sắp xếp xong công việc chiều mai, hí hí, chuẩn bị chuồn đi thử món lạ.”
“Đi đi, nhớ về cho phản hồi!”

Blogger ẩm thực ăn xong món chưng ba loại của hôm nay, thỏa mãn trong lòng xách mì xào gói mang đi của mình về.
Hì hì, không cần xem điện thoại cô ấy cũng biết, độ nổi của hôm nay tuyệt đối mạnh mẽ!
Đắc chí ngâm nga một ca khúc rời đi, mùa xuân thật tuyệt vời.

Nhưng Triệu Xuân Hồng lại chẳng cảm thấy mùa xuân đẹp đẽ gì cho cam, nếu nói mấy ngày trước Thời Nhiễm đổi chỗ bán hàng, không tiếp chiêu khiến cơn giận của cô ta không chỗ để trút. Thì mấy hôm nay cơn giận của cô ta ngày càng dâng cao.
Mùa xuân vốn khô hạn, Triệu Xuân Hồng lại nóng tính, chờ sáng sớm thức dậy, cổ họng đã khản đặc không thể nghe nổi.
Bà Ngô muốn khuyên cô ta, lại sợ cô con dâu tài giỏi này nói chuyện khó nghe. Bà Ngô cũng không thể hiểu, chủ gian hàng nhỏ trong một con phố, làm ăn kiểu gì cũng có, cô ta hà tất phải hơn thua với Thời Nhiễm?
Nếu nói mấy hôm trước người xung quanh còn suy đoán tay nghề của Thời Nhiễm không tốt các kiểu, đi đường ngang ngõ tắt, thì căn bản mấy hôm nay không còn ai nghĩ thế nữa.
Một đám người ùn ùn chạy đến, hàng người ngày nào cũng có thể xếp đến trên cầu, đủ để chứng minh tay nghề của Thời Nhiễm tuyệt đối rất xuất chúng.
Trên phố cũng có người cùng ngành đến chỗ Thời Nhiễm mua mì xào và món chưng ba loại, họ đều khen ngon.
Hơn nữa vì Thời Nhiễm giỏi làm ăn, khoảng thời gian này có không ít khách hàng đều chạy đến gian hàng nhỏ của cô. Dĩ nhiên rồi, mì xào của Thời Nhiễm mỗi ngày chỉ có vài phần, không phải khách nào đến ăn món chưng ba loại thì cũng có thể ăn được mì xào. Còn có vài người chạy đến vì cơm quả du, xếp hàng rồi, mua được một bát cơm quả du, ăn rồi cũng không no bụng. Dứt khoát tìm món khác trên phố để ăn.
Thế này ấy, chuyện kinh doanh của mọi người đều tốt lên không ít.
Làm ăn tốt, cộng thêm bản thân Thời Nhiễm cũng biết làm người, chỉ cần là cô thấy bạn cùng ngành quen mặt đi qua thì sẽ hỏi thăm chuyện bán buôn, mì xào luôn luôn nhỉnh hơn.
Người cùng ngành cũng bắt đầu thỉnh thoảng chào hỏi Thời Nhiễm, nhiều lúc còn có vài người tặng món của nhà họ cho cô.
Trong không khí hòa thuận, chỉ có duy nhất Triệu Xuân Hồng không hòa nhập được.
Cô ta căm phẫn, tức Thời Nhiễm làm ăn được, nhưng lại không tìm được cái cớ gì.
Suy cho cùng cô ta không dọn hàng ra bán, là bị người ta ép, không được làm chuyện của Thời Nhiễm. Cô ta cướp vị trí, Thời Nhiễm cũng cho rồi, còn không nói một câu.
Người ta bày rõ chuyện bán buôn của mình thuận buồm xuôi gió, vốn dĩ không để cô ta vào trong mắt.
Triệu Xuân Hồng tức đến đau gan, chỉ thấy lửa giận không bùng lên được.
Chuyện làm ăn này người ta càng ngày càng ăn nên làm ra, nhà cô ta thì ngày nào cũng vậy.
Triệu Xuân Hồng đi lanh quanh trong nhà một vòng lại một vòng, bà Ngô ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nói một câu: “Chẳng phải chỉ là cơm hoa hòe thôi sao, chẳng được mấy ngày thì hết hoa hòe rồi, con tức làm chi.”
Triệu Xuân Hồng mất kiên nhẫn nói: “Con biết!”
Nhưng thấy nhà người ta nổi tiếng, cô ta nào có thể không đỏ mắt chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận