Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 1055: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ


Triệu Hiền dẫn người đến hoàng lăng, nhưng trở về tay không.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Cam Phúc biến mất rồi.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Sao lại biến mất?”
Triệu Hiền thành thật trả lời.
“Mạt tướng phái người lục soát toàn bộ hoàng lăng cũng không tìm thấy tung tích của Cam Phúc. Sau khi mạt tướng hỏi hộ vệ canh giữ hoàng lăng, mới biết hai ngày trước Cam Phúc bị bệnh. Hai ngày nay, Cam Phúc chưa từng bước ra khỏi phòng, mọi người đều nghĩ ông ta đang dưỡng bệnh trong phòng, không ai đến làm phiền. Mãi đến hôm nay, mạt tướng dẫn người đến hoàng lăng tìm ông ta, mới phát hiện ông ta đã biến mất.”
Tiêu Hề Hề “Nói vậy, hai ngày trước Cam Phúc có khả năng đã trốn rồi?”
Triệu Hiền “Dạ phải.”
Sớm không chạy muộn không chạy, lại chạy vào lúc này. Tiêu Hề Hề không tin có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn có người đã báo tin cho Cam Phúc!
Xem ra, Cam Phúc này có rất nhiều điểm đáng nghi!
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Thường công công hỏi.
“Ngươi biết trong nhà Cam Phúc còn những ai không?”
Thường công công “Theo nô tài biết, Cam Phúc là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, còn trong nhà có những ai …… nô tài chỉ biết ông ta còn có một đệ đệ.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Ngươi biết được bao nhiêu về đệ đệ của ông ta?”
Thường công công “Nô tài chỉ biết người đệ đệ này có lần đến Thịnh Kinh tìm ông ta. Lúc đó nô tài mới biết Cam Phúc có một đệ đệ, sau đó thì chưa từng nghe ai nhắc đến đệ đệ của ông ta, bản thân ông ta cũng chưa từng nhắc đến đệ đệ mình trước mặt người khác.”
Tiêu Hề Hề muốn làm rõ rốt cuộc năm đó là ai đã trộm tóc m.á.u của Lạc Thanh Hàn, chỉ cần làm rõ chuyện này thì có thể lần theo manh mối tìm ra kẻ bỉ ổi đang nấp trong bóng tối hãm hại Lạc Thanh Hàn!
Bây giờ Cam Phúc là một điểm bắt đầu tốt.
Tiêu Hề Hề dùng danh nghĩa Hoàng đế truyền lệnh ban văn thư truy nã, treo thưởng cao truy bắt Cam Phúc trên cả nước, đồng thời sai người âm thầm tìm kiếm thông tin đệ đệ của Cam Phúc.
Nếu có thể tìm thấy đệ đệ của Cam Phúc, thì có thể lợi dụng người đệ đệ này dẫn dụ ông ta.
Xử lý xong chuyện của Cam Phúc, Tiêu Hề Hề sai người dẫn Uất Cửu tới.
Thường công công do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nhắc nhở.
“Trước khi Phương thái y đi, từng nhờ người chuyển lời cho người.”
Tiêu Hề Hề “Lời gì?”
Thường công công “Phương thái y nói Uất Cửu là người rất nguy hiểm, bảo người cẩn thận.”
Tiêu Hề Hề đương nhiên cũng biết Uất Cửu không dễ đối phó, nhưng chuyện đến nước này, dù biết phía trước có thể là bẫy, nàng cũng phải xông lên vì người mình yêu!
Chốc sau, Uất Cửu đã được đưa đến trước mặt Tiêu Hề Hề.
Cổ Hóa Dung trong người Uất Cửu đã hết hạn, gã đã trở lại hình dáng của một nam nhân. Ngoại hình của gã rất đẹp, nước da hơi nhợt nhạt, có một vẻ đẹp nữ tính không thể phân biệt nam nữ.
Huyệt đạo trên người gã vẫn còn bị phong ấn nên gã không thể dùng nội lực, tứ chi không thể nhấc lên vì Nhuyễn Cốt Tán.
Dù vậy, Triệu Hiền vẫn ra lệnh cho người còng tay gã lại.
Cấm vệ vừa buông ra, Uất Cửu liền ngã xuống đất như bùn mềm, gã kéo sợi xích nặng trĩu trên cổ tay, nhướng mi nhìn Tiêu Hề Hề, lười biếng nói.
“Quý phi nương nương, đã lâu không gặp.”
Bảo Cầm cau mày mắng “Hỗn xược! Gặp Quý phi nương nương lại dám không hành lễ!”
Triệu Hiền lập tức kéo Uất Cửu lên.
Hắn vặn một cánh tay của Uất Cửu ra sau lưng, tay kia ấn mạnh vào gáy Uất Cửu, buộc gã phải quỳ xuống hành lễ với Quý phi.
Uất Cửu biết mình không thể phản kháng, dứt khoát từ bỏ, thuận thế quỳ xuống.
Gã cười lạnh nói “Nếu Quý phi nương nương muốn ta quỳ, chỉ cần nói một tiếng là được, không cần phiền phức như vậy.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi nên biết hiện giờ mình đang ở trong hoàn cảnh nào, nếu không muốn chịu khổ thì đừng giở trò.”
Uất Cửu ra vẻ thở dài “Ta đã là cá nằm trên thớt, còn có thể giở trò gì?”
Tiêu Hề Hề không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với gã.
Nàng bảo Triệu Hiền buông Uất Cửu ra, nói thẳng vào vấn đề “Bổn cung biết người là con trai của môn chủ Thiên Môn, hiện giờ môn chủ Thiên Môn không rõ tung tích, ngươi biết lão đi đâu không?”
Uất Cửu ngồi trên đất, tùy ý nói “Xin lỗi, ta không biết.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?””
Uất Cửu “Ta nói thật mà, ta thật sự không biết cha ta đi đâu, bọn họ chạy vội đến mức không kịp báo cho ta biết một tiếng.”
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm gã “Lẽ nào các ngươi không hẹn trước sao? Ví như nếu bị chia tách do tình huống bất ngờ thì chắc hẳn phải có địa điểm hoặc cách thức để gặp nhau.”
Uất Cửu chậm rãi nói.
“Quả thật bọn ta có cách hẹn gặp mặt. Nhưng bây giờ cha ta biết ta đã bị bắt, dù ta có nói các người biết thì cha ta cũng sẽ không mắc bẫy. Ông ấy thậm chí có thể lợi dụng cơ hội này để chơi các người một vố.”
Tiêu Hề Hề mím môi dưới “Nhưng dù sao ngươi cũng là con trai của lão, hổ dữ còn không ăn thịt con, lão không thể bỏ mặc sống c.h.ế.t của ngươi nhỉ?”
Uất Cửu cười ẩn ý.
“Ta chỉ là con nuôi của ông ấy, giữa ta và ông ấy không có quan hệ huyết thống.”
Gã thấy Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ, bèn nói tiếp.
“Nói thật thì con nuôi giống như ta đây, ông ấy có rất nhiều. Có biết tại sao tên của ta là Cửu không? Vì ta là con nuôi thứ chín của ông ấy. Dù không có ta, ông ấy vẫn còn những đứa con trai khác. Có ta cũng được, mà không có ta cũng chẳng sao. Cho nên ta có thể chắc chắn nói với các người rằng cha ta sẽ không quan tâm ta sống hay chết. Dù các người có băm ta thành ngàn mảnh, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện.”
Tiêu Hề Hề khẽ cau mày, hiển nhiên không ngờ nội tình lại như vậy.
Nàng thuận theo hỏi “Vậy chắc ngươi có nhiều huynh đệ lắm nhỉ?”
Uất Cửu cười giễu, khinh thường nói “Bọn họ không phải huynh đệ của ta, bọn họ và ta cùng lắm chỉ là những con ch.ó bị nhốt chung chuồng mà thôi.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc gật đầu “Ví dụ của ngươi rất chuẩn.”
Uất Cửu “……”
Tức thì bị mắng rồi.
Uất Cửu giật giật khóe miệng, cười lạnh.
“Những con ch.ó không ai cần như bọn ta chỉ cần có chỗ ở là được, không giống như Quý phi nương nương, dù cha mẹ không thương yêu thì vẫn có rất nhiều người sẵn lòng nâng niu người như báu vật.”
Tiêu Hề Hề không hề bị lời của gã làm lệch hướng, sau đó hỏi “Ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cha mẹ mình sao?”
Uất Cửu như thể nghe được chuyện cười nào đó, bật cười thành tiếng.
“Ha ha, Quý phi nương nương nói hay thật, ta ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, làm sao tìm được bọn họ? Nói cách khác, dù ta tìm được bọn họ thì đã sao? Bọn họ có thể biến tất cả những trải nghiệm của ta trong hai mươi năm qua thành một tờ giấy trắng không?”
Tiêu Hề Hề “Bọn họ không thể xóa bỏ quá khứ của ngươi, nhưng bọn họ có thể cho ngươi một tương lai tốt đẹp hơn.”
Uất Cửu nhếch môi cười giễu “Chó hoang có thể có tương lai gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận