Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 562: Ông đây liều mạng với ngươi!


Cốc cốc!
Chợt có tiếng gõ cửa.
Phương Vô Tửu đứng dậy đi về phía cửa.
Hắn mở cửa ra.
Có một tiểu tư đứng ngoài cửa thở hổn hển nói.
“Không … không hay rồi, Tiêu trắc phi chạy rồi!”
Giọng tiểu tư không nhỏ, cả ba người trong phòng trà đều nghe thấy.
Tây Lăng vương trầm giọng hỏi “Có chuyện gì?”
Phương Vô Tửu xoay người để tiểu tư đi vào phòng trà.
Tiểu tư vừa bước vào cửa lập tức quỳ xuống, trông rất hoảng sợ.
“Khởi bẩm vương gia, nô tài vừa đi đưa đồ ăn cho Tiêu trắc phi, vào phòng thì phát hiện bên trong không có ai, Tiêu trắc phi biến mất rồi!”
Nét mặt Tây Lăng vương không tốt “Các ngươi nhiều người như vậy mà trông chừng một nữ nhân cũng không xong, đồ vô dụng, bổn vương nuôi các ngươi có ích gì?!”
Tiểu tư quỳ trên đất, cả người run rẩy “Xin vương gia tha mạng!”
Phương Vô Tửu hỏi “Lúc ngươi vào, cửa ra vào và cửa sổ mở hay đóng?”
Tiểu tư “Tất cả đều đóng.”
Phương Vô Tửu “Sau khi ngươi rời khỏi phòng đó, là trực tiếp tới đây? Hay đi đường vòng?”
Tiểu tư không hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời “Nô tài nóng lòng muốn bẩm báo với vương gia, không dám đi đường vòng lãng phí thời gian, nên trực tiếp chạy tới đây.”
Trong lòng Phương Vô Tửu trầm xuống.
Hắn lập tức nói với Tây Lăng vương và Tần Trọng.
“Hai người mau rời khỏi đây!”
Tây Lăng vương khó hiểu “Tại sao?”
“Muội ấy sắp đến đây rồi!”
Phương Vô Tửu vừa dứt lời, cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị người từ bên ngoài đập vỡ!
Mọi người trong phòng đều sốc.
Tất cả quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy người lao vào chính là Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề tiếp đất, liền lao về phía Tây Lăng vương gần nhất!
Tây Lăng vương quanh năm luyện võ, phản xạ cực nhanh.
Ông giơ tay lật đổ bàn trà trước mặt!
Ấm trà và tách trà trên bàn bay ra ngoài.
Tiêu Hề Hề nhảy lên, dẫm lên bàn, tiếp tục lao về phía trước.
Cả người giống như chim én sải cánh, thân hình nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh.
Trong chớp mắt, nàng đã lao tới trước mặt Tây Lăng vương.
Nét mặt Tây Lăng vương hung tợn “Tìm chết!”
Cơ thịt trên người ông căng cứng, siết chặt nắm đấm, tập trung sức lực, hung hãn đánh về phía mặt Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề không né, lao tới đón nắm đ.ấ.m của ông.
Cú đ.ấ.m của ông vô cùng mạnh mẽ, cộng với đà của nàng, chỉ cần trúng vào mặt, dù không c.h.ế.t cũng sẽ tàn tật.
Tuy nhiên …
Lúc nắm đ.ấ.m của ông sắp chạm tới mặt Tiêu Hề Hề, ông chợt cảm giác có một lực vô hình đẩy nắm đ.ấ.m của ông ra xa.
Như thể có một hàng rào bảo vệ vô hình trước mặt Tiêu Hề Hề.
Tây Lăng vương chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nhất thời sửng sốt ngỡ ngàng.
Cũng vào giây phút ông ngỡ ngàng.
Tiêu Hề Hề dùng một tay nắm cổ áo ông, tay kia rút con d.a.o găm đ.â.m vào n.g.ự.c ông!
Tạ Sơ Tuyết kinh hãi hét lên.
“Phụ vương!”
Hai mắt Tần Trọng mở to, nhưng trước khi vào phòng trà thì bội đao của ông đã bị lấy đi, hiện giờ không có vũ khí, chỉ có thể cầm bình hoa bên cạnh ném về phía Tiêu Hề Hề.
Chiếc bình bay tới vẽ một đường cong giữa không trung.
Mắt thấy nó sắp đánh vào sau đầu Tiêu Hề Hề.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, nó lại bị một lực vô hình đánh bật ra.
Tần Trọng cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng khó tin này.
Chỉ có Phương Vô Tửu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn trầm giọng nói “Trên người muội ấy có bùa hộ thân!”
Mà xem ra hình như muội ấy mang theo rất nhiều bùa hộ thân.
Nếu muội ấy có bùa hộ thân, sao có thể bị đánh bất tỉnh?
Hay là nói …
Từ đầu đến cuối muội ấy không hề bất tỉnh.
Muội ấy chỉ đang diễn mà thôi.
Muội ấy biết có người sẽ tấn công nên tương kế tựu kế, giả vờ bị đánh bất tỉnh, nhân cơ hội lẻn vào trại địch, chờ cơ hội tấn công Tây Lăng vương.
Dùng bản thân làm mồi nhử dụ địch cắn câu, sau đó tìm cơ hội phản công.
Một kế hoạch vô cùng nguy hiểm, không thành công cũng thành nhân!
Ánh mắt Tiêu Hề Hề nhìn xuống, phát hiện lưỡi d.a.o chỉ xuyên qua n.g.ự.c Tây Lăng vương một tấc.
Tây Lăng vương dùng hai tay nắm chặt lưỡi dao, ngăn không cho nó đ.â.m sâu hơn.
Lòng bàn tay bị lưỡi d.a.o cắt, m.á.u tràn ra chảy xuống giữa các ngón tay.
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi, tiếc thật, chỉ thiếu một chút.
Tây Lăng vương chịu đựng cơn đau gầm lên.
“Người đâu! Bắt thích khách!”
Hàng chục thị vệ vương phủ xông vào phòng trà.
Tần Trọng, Tạ Sơ Tuyết, Phương Vô Tửu đã lui ra ngoài cửa.
Tiêu Hề Hề đẩy Tây Lăng vương ra ngoài.
Thị vệ luống cuống đón lấy Tây Lăng vương.
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Lúc này đã kinh động đến toàn bộ thị vệ trong Thương Lan Viên.
Lực lượng thị vệ không ngừng chạy đến.
Trong phòng trà, Tây Lăng vương nằm trên đất, n.g.ự.c và lòng bàn tay đầy máu, trông rất thảm.
Tạ Sơ Tuyết hoảng sợ không ngừng kêu lên “Gọi đại phu! Gọi đại phu!”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Ta biết y thuật.”
Lúc này Tạ Sơ Tuyết mới nhớ ra hắn biết y thuật, bảo hắn mau chóng trị thương cho vương gia.
Dù mọi người hiện giờ đang nóng lòng như lửa đốt, nhưng Phương Vô Tửu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Đầu tiên hắn xem xét vết thương của Tây Lăng vương, sau đó bắt mạch cho ông.
“Vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tạ Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng nghe Phương Vô Tửu nói tiếp.
“Nhưng trên d.a.o có độc, vương gia trúng độc, nếu không có thuốc giải thì sẽ chết.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tây Lăng vương choáng váng đầu óc, nhưng vẫn cố nhịn, nghiến răng nói “Nữ nhân kia nhất định có thuốc giải!”
Phương Vô Tửu “Phiền Tạ cô nương chăm sóc cho vương gia, ta đi lấy thuốc giải.”
Lúc này, Tiêu Hề Hề bị thị vệ vương phủ bao vây.
Nàng một chọi mười, chống chọi cuộc bao vây.
Tần Trọng vừa tấn công vừa hét “Ngươi chạy không thoát đâu, nếu không muốn c.h.ế.t thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”
Tiêu Hề Hề nhín thì giờ cười đầy khiêu khích với ông.
“Nếu ông có bản lĩnh thì đánh tay đôi với ta.”
Tần Trọng tức giận nói “Ngươi nghĩ ông đây là tên ngốc sao?!”
Tiêu Hề Hề giật thanh đao từ tay một tên thị vệ, quơ mạnh về phía hông của Tần Trọng!
Tần Trọng nhanh chóng lùi lại tránh đòn tấn công của nàng.
Các thị vệ khác nhân cơ hội xông lên, đao kiếm trong tay đồng loạt c.h.é.m về phía Tiêu Hề Hề!
Kết quả số đao kiếm đó đến gần Tiêu Hề Hề đều bị một lực vô hình đánh bật ra.
Chuyện này làm tất cả mọi người ngỡ ngàng.
Bọn họ nhìn Tiêu Hề Hề như thể đang nhìn một con quái vật.
Tiêu Hề Hề phớt lờ thị vệ, liên tục cầm đao c.h.é.m về phía Tần Trọng.
Tần Trọng tự nhận thân thủ của mình thượng thừa, nhưng so với nữ nhân trước mặt thì vẫn kém một chút.
Ông bị đánh lui về phía sau, cánh tay bị chém, nửa ống tay áo dính m.á.u đỏ.
Cơn đau k.ích thích thần kinh của ông, mắt ông đỏ bừng gầm lên.
“Ông đây liều mạng với ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận