Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 840: Khó hơn lên trời


Lạc Thanh Hàn cầm gối ôm hình người, kìm nén cơn giận lạnh lùng nói.
“Nếu ta không đến thăm nàng thì cũng không biết nàng ở sau lưng ta ngủ với nam nhân khác!”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc “Ta ngủ với nam nhân nào?”
Lạc Thanh Hàn ném gối ôm hình người đến trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng tự mình xem.
Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn gối ôm hình người, đầu óc còn mơ hồ bắt đầu chậm rãi hoạt động, cuối cùng nàng cũng hiểu ý của Lạc Thanh Hàn.
Nàng oan ức kêu lên “Đây chỉ là một cái gối thôi!”
Lạc Thanh Hàn “Gối thì là gối, sao còn phải làm ra dáng vẻ của nam nhân? Nàng còn ôm nó ngủ, còn ôm chặt như vậy, không thấy xấu hổ sao?”
Tiêu Hề Hề “Vì ta nhớ chàng quá, nhớ đến không ngủ được, đành phải sai người làm cho ta cái gối này, ta coi nó như chàng, buổi tối ôm nó mới ngủ được.”
Nàng càng nói càng ấm ức, miệng trề ra trông như cô vợ nhỏ đáng thương chịu ấm ức.
Lạc Thanh Hàn sững người.
Hắn vốn tưởng chỉ có hắn đơn phương nhớ Hề Hề.
Không ngờ, Hề Hề cũng nhớ hắn.
Giống như một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng v.uốt ve trái tim hắn.
Ghen tị và không vui trong lòng hắn tức thì biến mất.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành bên tai nàng.
Tiêu Hề Hề tựa vào n.g.ự.c hắn, vòng tay qua eo hắn, khẽ lầu bầu.
“Ta đã rất lâu không gặp chàng, không ngờ vừa gặp mặt, chàng đã hung dữ với ta.”
Lạc Thanh Hàn “Là lỗi của ta, ta không nên hung dữ với nàng.”
Tiêu Hề Hề “Ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói.”
Lạc Thanh Hàn có lỗi trước, tốt tính nói “Nói đi, nàng muốn ta làm gì mới tha thứ cho ta?”
Tiêu Hề Hề “Chàng phải đền cho ta một thứ.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng muốn gì?”
Tiêu Hề Hề “Chàng cởi áo ra.”
Lạc Thanh Hàn sửng sốt.
Hắn cúi đầu, khó tin nhìn nàng.
“Cởi áo làm gì?”
Tiêu Hề Hề rời khỏi vòng tay hắn, thúc giục “Bảo chàng cởi thì cởi đi.”
Nửa đêm, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, hai người tâm ý tương thông, lúc này cởi áo, chẳng phải là ……
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.
Hắn chậm rãi cởi áo, vừa định c.ởi thắt lưng thì thấy Tiêu Hề Hề giật áo của hắn đắp lên gối ôm hình người.
Nàng ôm gối và áo vào lòng, vùi mặt vào đó cọ cọ thật mạnh rồi hài lòng nói.
“Gối ôm có mùi của chàng rồi, tối nay ta nhất định sẽ ngủ ngon hơn!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Thì ra đây là lý do nàng bảo hắn cởi áo!
Khó chịu trong lòng lại trỗi dậy.
“Ta đã ở đây rồi, sao nàng còn ôm gối không chịu buông?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói “Đêm nay chàng cũng đâu thể ở lại đây.”
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Mặc dù Thái hoàng thái hậu đã bị hắn đuổi đến thái miếu, nhưng hình phạt cấm túc một tháng vẫn còn đó.
Nếu Thái hoàng thái hậu vừa đi, Lạc Thanh Hàn lại bắt Quý phi thị tẩm, chẳng khác nào đẩy Quý phi lên ngầu ngọn sóng, đến lúc đó mọi người sẽ mắng nàng hồng nhan họa thủy, mê hoặc quân vương.
Lạc Thanh Hàn không muốn Hề Hề mang tiếng xấu vì nhất thời xốc nổi của mình.
Hắn kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhẹ giọng nói.
“Trách ta quá vô dụng, khiến nàng chịu ấm ức.”
Tiêu Hề Hề nhìn hắn không chớp mắt.
Lạc Thanh Hàn thấy hơi mất tự nhiên.
Hắn cau mày hỏi “Nàng nhìn ta làm gì?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Có phải tâm trạng chàng không tốt?”
Lạc Thanh Hàn ngạc nhiên “Sao nàng biết tâm trạng ta không tốt?”
Tiêu Hề Hề “Chàng nửa đêm không ngủ, đột nhiên tới tìm ta, nhất định có tâm sự, nói đi, lại gặp phiền phức gì rồi?”
Nàng là người mà Lạc Thanh Hàn tin nhất trên đời, hắn không đề phòng nàng, lúc nàng hỏi hắn, hắn bèn kể hết tâm sự trong lòng.
Chủ yếu là do quốc khố thiếu tiền.
Lạc Thanh Hàn cau mày nói “Ta không ngờ quốc khố lại nghèo như vậy.”
Tiêu Hề Hề “Không phải trước đó mới tịch thu gia sản của Hồng Quốc công sao? Ta nghe nói Hồng Quốc công giàu lắm mà.”
Lạc Thanh Hàn “Tài sản tịch thu từ phủ Hồng Quốc công đã chuyển hết đến Thiếu phủ rồi.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Hàn hiểu ý nàng, bất đắc dĩ nói “Trong cung nhiều người như vậy, cơm ăn áo mặc đều phải tốn tiền, thế tiền từ đâu ra? Ngoài cống phẩm hàng năm từ các nơi gửi đến, còn lại là tiền thu được từ tịch thu tài sản.”
Từ các triều trước, toàn bộ tài sản tịch thu đều phải chuyển về hoàng cung.
Đây là quy tắc từ xưa đến nay.
Lúc đó Lạc Thanh Hàn không ngờ quốc khố nghèo như vậy nên mới yêu cầu người dưới làm theo quy tắc.
Thật ra dù tài sản trong phủ Hồng Quốc công có đưa vào quốc khố thì cũng chỉ là giọt nước trong thùng, không thể giải quyết được vấn đề cơ bản.
Lạc Thanh Hàn “Sở dĩ quốc khố không có tiền, vấn đề cơ bản nằm ở thế gia quý tộc.”
Tiêu Hề Hề bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói.
“Đại Thịnh vẫn giữ quy tắc của các triều trước, các thế gia rất được ưu đãi. Không cần nộp thuế đối với ruộng đất sở hữu, người xuất thân thế gia làm ăn cũng không cần nộp thuế. Nhưng ruộng đất và việc kinh doanh của Đại Thịnh đều nằm trong tay các thế gia. Bọn họ chiếm phần lớn tài nguyên của đất nước nhưng lại không phải đóng một xu thuế nào, sao quốc khố không nghèo cho được?”
Hắn không thể nói chuyện này với người khác, dù sao quan viên trong triều đa số đều xuất thân thế gia, những người đó đương nhiên đứng về phía thế gia.
Trong hoàng cung này, chỉ có Hề Hề có thể cùng hắn bàn những chuyện này.
Tiêu Hề Hề “Chàng định cải cách chế độ thu thuế của Đại Thịnh? Chàng muốn các thế gia cũng phải nộp thuế như dân chúng?”
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu “Ừm.”
Tiêu Hề Hề trả lời ngắn gọn.
“Khó lắm.”
Lạc Thanh Hàn “Không chỉ khó, mà khó như lên trời.”
Các thế gia ở Đại Thịnh dù không mạnh bằng các thế gia của các triều trước, nhưng bọn họ vẫn giữ được vị thế không thể lay chuyển, gần như độc chiếm các nguồn tài nguyên trong nước.
Bắt các thế gia ngoan ngoãn nộp thuế cũng tương đương với việc nhổ răng khỏi miệng cọp.
Sao các thế gia có thể chấp nhận?
Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản cải cách, kết quả tất yếu sẽ là một cuộc chiến khốc liệt.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn một cái.
“Nhưng ta nghĩ chàng sẽ không từ bỏ, dù khó đến mấy, chàng cũng sẽ không lùi bước.”
Lạc Thanh Hàn khẽ cười.
Người hiểu hắn nhất trên đời này, chính là nàng.
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, nắm thật chặt, chậm rãi nói.
“Thật ra từ lâu ta đã muốn cải cách, không chỉ chế độ thu thuế, mà còn cả ruộng đất, mua bán với các nước khác …… ta sẽ cải cách toàn bộ, nếu ta đã tiếp quản đất nước này, ta phải để nó phát triển mạnh mẽ trong tay ta.”
Hắn không muốn làm một đế vương bảo thủ.
Điều hắn muốn làm là tạo ra đế vương của một thời đại mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận