Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 963: Ta muốn gặp chàng


Đại phu luôn đứng bên ngoài chờ, nghe vậy lập tức bước tới, bắt đầu kiểm tra canh nhân sâm trên đất.
Quả nhiên phát hiện canh nhân sâm có độc.
Đại phu run giọng nói “Liều lượng độc không nhiều, người bình thường ăn vào sẽ không chết, cùng lắm sẽ bị tiêu chảy hai ngày, nhưng nếu thai phụ đang sinh nở mà ăn trúng, hậu quả sẽ rất khôn lường.”
Thị nữ nghe vậy, sợ hãi gần như tắt thở.
Nàng vừa khóc vừa hét “Nô tỳ không có hạ độc, dù có cho nô tỳ ăn gan trời, nô tỳ cũng không dám hạ độc vương phi, xin bệ hạ và Quý phi nương nương minh giám!”
Tiêu Hề Hề thông qua tướng mạo của nàng biết được thị nữ này không phải người hạ độc.
Nếu thật sự là nàng ra tay, vừa nãy ở trong phòng ngủ Tiêu Hề Hề đã có thể nhìn ra vấn đề.
Định Viễn Hầu tức run người, đốt ngón tay cầm nạng hơi trắng bệch.
“Rốt cuộc là ai? Lại dám ra tay độc ác với con gái và cháu ngoại của ta?!”
Lạc Thanh Hàn ra lệnh bắt giữ thị nữ thẩm vấn, cả đầu bếp phụ trách nấu canh nhân sâm trong bếp cũng bị bắt.
Lạc Thanh Hàn sẽ xử lý những chuyện này, Tiêu Hề Hề không cần lo lắng.
Nàng nói với quản gia “Ông đi lấy mấy miếng nhân sâm đến đây.”
“Vâng.”
Lần này quản gia không dám sai người khác đi lấy, tránh để phát sinh thêm chuyện, ông đích thân chạy đến nhà kho dược liệu.
Chốc sau quản gia thở hổn hển chạy về.
Ông đưa những miếng nhân sâm đã cắt sẵn cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề đưa miếng nhân sâm vào miệng Bộ Sanh Yên, bảo nàng nhai nuốt.
Nhai nhân sâm quả thật không ngon lắm.
Nhưng lúc này, Bộ Sanh Yên không còn phân biệt được ngon hay dở.
Nàng nhai nuốt một cách máy móc.
Tiêu Hề Hề dùng khăn lụa lau mồ hôi trên mặt nàng.
Hai mắt Bộ Sanh Yên đỏ hoe nhìn Tiêu Hề Hề, khàn giọng hỏi.
“Vương gia …… vẫn chưa về sao?”
Tiêu Hề Hề thầm tính trong lòng, vội nói “Sắp rồi sắp rồi, ngài ấy sắp về rồi.”
Bộ Sanh Yên nghẹn giọng nói “Ta muốn gặp chàng.”
Tiêu Hề Hề “Tin ta, cô sắp gặp được ngài ấy rồi.”
Một đợt đau dữ dội mới ập đến, Bộ Sanh Yên không còn quan tâm gì khác, lại đau đớn hét lên.
Bà đỡ hét lên “Hít sâu! Dùng sức! Dùng sức mạnh hơn, đứa bé sắp ra rồi!”
Tiêu Hề Hề vội mở cửa bước ra ngoài.
Nàng nói với Lạc Thanh Hàn “Chàng sai người đến chờ gần cổng thành, vừa thấy Anh vương vào thành, bảo ngài ấy nhanh chóng về vương phủ.”
Sự ăn ý hình thành qua nhiều năm khiến Lạc Thanh Hàn không cần hỏi nhiều, lập tức làm như nàng nói.
Định Viễn Hầu hỏi “Anh vương đã về chưa?”
Tiêu Hề Hề “Sắp rồi.”
Nếu nàng tính chính xác, Anh vương sắp vào thành rồi.
Định Viễn Hầu lại hỏi “Anh vương phi bây giờ thế nào?”
Tiêu Hề Hề không biết nên hình dung tình hình của Anh vương phi thế nào, chỉ có thể nói.
“Vẫn ổn.”
Sau gần hai tháng hành trình, Lạc Dạ Thần và sứ đoàn nước Thiên Đảo cuối cùng đã nhìn thấy cổng thành Thịnh Kinh.
Lạc Dạ Thần đầy mong đợi khi nghĩ mình sẽ sớm gặp lại vương phi.
Nếu không dẫn theo sứ đoàn, y chỉ cần cưỡi ngựa thì một tháng hơn đã đến Thịnh Kinh.
Vừa nghĩ đến sứ đoàn nước Thiên Đảo, Lạc Dạ Thần liền thấy không vui, đám người thiếu hiểu biết này vừa vào lãnh thổ Đại Thịnh, thấy thứ gì cũng làm ầm lên, để thỏa mãn tò mò của bọn họ, tốc độ đi đường chậm hơn rất nhiều.
Y quay đầu nhìn sứ đoàn nước Thiên Đảo đi theo phía sau.
Sứ đoàn này có hơn một trăm người, đứng đầu có ba người.
Là Tam công chúa, tiểu hoàng tử và Khu mật sứ.
Lúc này Tam công chúa đang nằm trên cửa sổ xe ngựa, nghiêng người nhìn ra ngoài, nhìn thấy cổng thành Thịnh Kinh cao lớn uy nghiêm, không khỏi cảm thán một tiếng.
Nàng dùng tiếng của nước Thiên Đảo thốt lên “Cổng thành cao quá!”
Đội trưởng đội hộ vệ đi theo nhắc nhở “Xin công chúa điện hạ ngồi ngay ngắn, xe ngựa vẫn đang di chuyển, người như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.”
Tam công chúa bướng bỉnh không chịu nghe lời, tiếp tục làm theo ý mình.
Trong khi đó, tiểu hoàng tử có vẻ an tĩnh nghe lời hơn nhiều.
Y ngồi yên trong xe ngựa, không cử động cũng không nói chuyện.
Khu mật sứ mở cửa xe, hỏi Anh vương đang cưỡi ngựa.
“Vương gia, chúng ta tới Thịnh Kinh rồi sao?”
Khu mật sứ tên Quản Doanh, là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, có bộ râu rậm, cao lớn cơ bắp, thân hình rắn chắc, trông như một võ tướng, nhưng thực chất lại là một quan văn trăm phần trăm.
Đồng thời, ông cũng là người duy nhất có thể nói được tiếng phổ thông Đại thịnh trong cả sứ đoàn.
Lạc Dạ Thần hơi nâng cằm “Ừm, qua cánh cổng này, chính là kinh đô Đại Thịnh chúng ta.”
Quản Doanh chân thành cảm thán.
“Vừa nhìn khí thế của cổng thành này, thì biết thành Thịnh Kinh phồn hoa đến mức nào!”
Lạc Diệp Thần thích nhất cảm giác được khen ngợi, lập tức ưỡn ngực, lộ vẻ mặt đắc ý.
Quản Doanh hiển nhiên đã nhận ra tính cách này của y, suốt chặng đường không ngừng nịnh nọt khiến y như bay bổng trên trời.
Điều này làm cho Lạc Dạ Thần có cảm nhận rất tốt về Quản Doanh.
Y chỉ thích mấy người nịnh nọt đơn thuần không làm màu như Quản Doanh, hoàn toàn khác với mấy tên văn nhân thanh cao ở Đại Thịnh!
Ở cổng thành xếp hàng dài, đây là những người muốn vào thành.
Lạc Dạ Thần là Anh vương dẫn theo sứ đoàn nước ngoài, đương nhiên không cần xếp hàng cùng dân thường.
Y vênh vang cưỡi ngựa tới cổng thành, đánh tiếng với lính canh cổng, sau đó tướng sĩ nhường đường, nghênh đón Anh vương vào thành!
Lạc Dạ Thần cưỡi ngựa dẫn đầu.
Sau một thời gian dài làm việc trên biển, da của y hơi rám nắng, chuyển sang tông nâu khỏe mạnh, trông nam tính hơn trước.
Xe ngựa của Quản Doanh đi sau Anh vương.
Quản Doanh tiếp tục thốt ra những lời có cánh, nâng Anh vương lên tận trời, muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu khoa trương.
Lạc Dạ Thần không hề thấy ngại, nhận hết những lời nịnh nọt.
Một người dám nói, một người dám nghe, hai bên vô cùng hòa hợp.
Gần cổng thành có một cấm vệ đang đợi, vừa thấy Anh vương vào thành liền lập tức tới đón.
“Khởi bẩm Anh vương điện hạ, ti chức phụng lệnh Hoàng thượng đến nhắc vương gia mau chóng về vương phủ, Anh vương phi sắp sinh rồi!”
Nụ cười trên mặt Lạc Dạ Thần chợt cứng đờ khi nghe tới câu cuối cùng.
Đầu óc y tức thì trống rỗng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ —
Sắp sinh rồi sắp sinh rồi sắp sinh rồi!!!
Vương phi của y sắp sinh rồi!!!
Quản Doanh định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói đã thấy Anh vương quất mạnh roi ngựa, ngựa bị đau lập tức giơ vó lao đi như mũi tên rời cung.
Trong chốc lát, y đã biến mất.
Quản Doanh chỉ đành nhìn cấm vệ, cười nói “Anh vương về gặp vương phi rồi, hiện giờ chỉ có thể phiền ngươi dẫn chúng ta đến Hồng Lư Tự.”
Cấm vệ đương nhiên biết Hồng Lư Tự ở đâu nên dẫn sứ đoàn nước Thiên Đảo đến đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận