Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 129


“Ngài thật sự muốn mời công chúa tới phủ, cùng nàng nối tiếp tiền duyên à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn phản xạ theo bản năng: “Không có.” Nói xong lại có cảm giác không đúng: “Ta và nàng ta chẳng có tiền duyên gì hết.”
“Chúng ta đã lên xe rồi, sao công chúa còn nhìn ngài quyến luyến không rời vậy.” Lâm Hàn xoay người nhìn hắn: “Làm cho ta xem à? Một người ốm yếu bệnh tật, không biết bao giờ thì c.h.ế.t như ta đáng để nàng ta làm vậy sao.”
Sở Tu Viễn cạn lời, có người nào tự nguyền rủa mình như vậy sao.
“Ta không rõ lắm, có lẽ đi.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn: “Có lẽ?!”
Hắn biết lời này có ý gì không.
Sở Tu Viễn: “Ta thật sự không hiểu nàng ta nghĩ gì mà.”
“Cho nên ta không nhìn lầm?” Lâm Hàn nhướng mày: “Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu, thiên sát cô tinh mà vẫn có nữ nhân thích ngài, nữ nhân kia lại còn là công chúa. Nếu ngài không có cái hung danh đó, nữ tử yêu mến ngài có phải đã xếp hàng dài từ Kinh Sư tới Lạc Dương rồi không.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nhưng nhiều nữ tử như vậy, ta chỉ chọn phu nhân, phu nhân có phải rất vui không?”
Lâm Hàn nhìn hắn xem thường: “Ta là do chàng chọn à, bệ hạ có tán thành lời này không nhỉ?”
Đại tướng quân nghẹn họng.
Chuyện này khiến Lâm Hàn vui vẻ: “Chàng và nàng ta sao lại như thế?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Đại tướng quân, đừng trách tiểu nữ tử không nhắc nhở ngài, nàng ta là phụ nhân đã có chồng.”
Sở Tu Viễn vừa muốn cười, nàng là tiểu nữ tử sao? Nàng mà là tiểu nữ tử thì nữ nhân trong thành Trường An này đều thành ma ốm rồi.
“Phu quân nàng ta bệnh c.h.ế.t ba năm rồi.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn: “Thì ra là quả phụ. Vậy người ta coi trọng một người góa vợ như ngài cũng bình thường thôi. Không đúng, nàng ta không hề che giấu như vậy, bệ hạ lại không biết sao?”
“Không rõ.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn cười: “Bệ hạ biết mà không đồng ý, là sợ chằng khắc c.h.ế.t nàng ta à, hay là lo nàng ta khắc phu? Hoặc là y tin lời thuật sĩ kia, ngài chỉ có thể cưới nữ tử họ Lâm.”
Sở Tu Viễn cười khổ, cũng nhìn ra nếu hắn không nói thấy thì Lâm Hàn có thể hỏi cho tới khi về đến nhà: “Là sợ ta khắc c.h.ế.t nàng ta. Phu nhân đã vừa lòng chưa?”
“Không hài lòng. Chàng đã biết lời đồn chàng mặt mũi hung tợn có liên quan tới Hàn vương, lại không nghĩ tới khắc phụ khắc mẫu cũng do hắn ta lan truyền sao?” Cho dù là lời đồn nào, nếu không có người thổi gió thêm củi thì sẽ chẳng bao giờ đến mức cả thiên hạ đều biết. Chuyện của Sở Tu Viễn chắc chắn có bóng dáng của Hàn vương, cũng không có khả năng qua mặt hoàng đế: “Chắc bệ hạ cũng biết chuyện này nhỉ? Bệ hạ không nói cho công chúa sao?”
Sở Tu Viễn đỡ trán: “Không phải người nào cũng cơ trí như phu nhân.”
Lâm Hàn nghe vậy không khỏi để lộ ra vẻ tươi cười, ý thức được bản thân đang làm gì, nàng đột nhiên xụ mặt: “Khen ta cũng vô dụng.” Dừng một chút: “Chàng nói xem một hai năm sau công chúa thấy ta khá lên, có thể hay không ——”
“Nàng ta không dám.” Sở Tu Viễn thấy nàng càng nói càng hăng thì vội lảng sang chuyện khác: “Ngày mai Viên Hạo sẽ đưa Sở Mộc ra ngoài đi dạo.”
Lâm Hàn vội hỏi: “Đi thử vị bằng hữu kia của Sở Mộc à?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Ở đâu?”
Sở Tu Viễn nhìn ra ngoài nhấp môi.
Lâm Hàn đã hiểu, bọn họ sẽ đến chợ đông.
“Đi uống rượu hay là nhờ hắn ta làm việc?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Tùy theo hoàn cảnh, tránh làm quá sẽ bị Sở Mộc nhìn ra.”
“Vậy ngày mai Sở Mộc phải thương tâm một phen rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt toàn là ý cười, Sở Tu Viễn nhất thời cũng không biết là nên đồng tình cho Sở Mộc hay đồng tình cho bản thân, quãng đời còn lại của hắn phải diễn cảnh ân ái sinh hoạt với người này sao.
Đáng tiếc Đại tướng quân cũng không dám để lộ ra ngoài, từ khi thấy nàng so chiêu với Sở Mộc, Đại tướng quân cảm thấy đấu tay không thì Lâm Hàn không phải đối thủ của hắn. Nhưng quơ đao múa kiếm hắn chưa chắc sẽ thắng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận