Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 167


“Vậy chàng muốn gì?” Lâm Hàn kéo chăn ra lộ ra cái đầu.
Sở Tu Viễn kéo chăn đệm xuống một chút, đỡ nàng ngồi dậy: “Trước đó cũng không sợ ta biết, sao hôm nay lại sợ?”
Lâm Hàn trước kia biết hắn sẽ không tin. Không đúng, làm sao mà hắn biết được?
“Là chính nàng nói cho ta biết.” Sở Tu Viễn nhìn thấy biểu tình của nàng liền nói trước: “Lúc trước nàng nhắc tới dẫn lôi, tối nay khi ta nhìn thấy mấy người đứng ở phía đó, giữa không trung liền vang lên tiếng sấm sét ầm ầm. Thông thường khi sét đánh chúng ta thấy sét đầu tiên, sau đó mới nghe thấy tiếng sấm. Tối nay là nghe thấy tiếng sấm rồi mới nhìn thấy sét. Còn chỉ có mấy luồng sét như vậy nữa, bản thân nàng cũng không thấy kỳ quái à?”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, kẻ địch đã đánh tới trước mặt rồi, ai còn quan tâm nhiều như vậy chứ.
“Cũng có khả năng ông trời nghe được tiếng lòng của phu quân, liền muốn giúp ngài một phen.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn vốn còn có một tia không xác định, nghe được hai chữ “phu quân”, sầu lo trong lòng lập tức không còn —— Lâm Hàn chính là người cả ngày muốn réo cả tên lẫn họ của hắn.
“Ông trời kia chính là nàng phải không?” Sở Tu Viễn chỉ vào cửa sổ: “Phu nhân, nhìn xem.”
Lâm Hàn quay đầu nhìn một chút, bên ngoài cái gì cũng không có: “Nhìn cái gì?”
“Mặt trăng.”
“Trăng sáng vằng vặc, trời hôm nay rất đẹp.” Sở Tu Viễn nói xong, dừng một chút: “Sấm sét giữa trời quang, nàng không cảm thấy so với tuyết rơi tháng sáu còn kỳ lạ hơn nữa sao?”
Sắc mặt Lâm Hàn rốt cục thay đổi, xấu hổ cùng chột dạ cùng ở cùng một chỗ: “Phu quân đã từng nghe nói qua câu này chưa —— hồ đồ là phúc.”
“Nghe nói rồi.”
Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, thật tốt quá.
“Phu nhân vừa mới nói.”
Lâm Hàn xụ mặt: “Sở Tu Viễn!” Còn dám trêu nàng nữa.
“Bây giờ là ta hỏi nàng đấy.” Sở Tu Viễn nói xong, không khỏi ngáp một cái: “Phu nhân nhanh lên một chút, vi phu ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Vậy thì nàng càng không thể nói. Bằng vào lòng trung thành của Sở Tu Viễn đối với Hoàng đế Thương Diệu, thấy Thương Diệu còn không bán đứng nàng à.
Lâm Hàn lần thứ hai nằm xuống quấn chặt chăn: “Vậy chúng ta ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại, chàng sẽ phát hiện chẳng qua cũng chỉ là mơ thôi.”
“Phu nhân thật sự không có ý định nói à?” Sở Tu Viễn biết nếu theo Lâm Hàn, nàng có thể kéo đến hừng đông còn không có lặp lại: “Lệnh tôn hình như không biết phu nhân biết võ công, phu nhân, nàng nói xem nếu ta gặp được lệnh tôn thì…”
Lâm Hàn đột nhiên đứng dậy: “Quá đáng rồi đấy, Sở Tu Viễn.”
“Vậy thì nói đi.” Sở Tu Viễn chống cằm nhìn nàng.
Lâm Hàn không khỏi nhíu mày.
“Nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, hai chúng ta đều là người thân cận nhất của nhau. Nếu ngay cả ta mà nàng còn giấu diếm, phu nhân không cảm thấy mệt mỏi à?” Sở Tu Viễn ân cần dụ dỗ.
Lâm Hàn trước kia không mệt mỏi, bởi vì trước kia nàng không có người thân mật, hiện giờ muốn gạt người bên gối, Lâm Hàn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng so với sau khi bại lộ không thể không chạy trốn thì mệt ngược lại không tính là gì.
“Ta nói cũng được, nhưng chàng phải thề không được nói cho bất cứ ai hết, kể cả hoàng hậu tỷ tỷ cùng với hoàng đế tỷ phu của chàng.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nghe được lời đại bất kính như vậy một chút cũng không thấy bất ngờ, như vậy mới thực sự là Lâm Hàn.
“Ta thề…”
Lâm Hàn vội vàng kêu dừng lại: “Chậm lại, thêm một câu nữa, nếu không sẽ bị sét đánh.”
Sở Tu Viễn trong nháy mắt liền biến sắc, không khỏi do dự: “Phu nhân, nhất định phải như vậy à?”
“Sợ chính mình nói lời không thể giữ lời à?”
Sở Tu Viễn trung quân ái quốc, nhưng không phải ngu trung. Hắn và Lâm Hàn cùng giường chung gối mấy tháng, so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng Lâm Hàn là người không phải thần nhân, nàng biết thuật dẫn lôi này có thể là có liên quan đến kỳ ngộ trước kia của nàng.
Loại chuyện này nói ra, chỉ mang đến phiền não vô tận cho Lâm Hàn cùng tỷ phu hoàng đế của hắn, không có bất kỳ chỗ tốt gì. Với tính tình của Lâm Hàn, còn có khả năng hòa ly với hắn nữa. Cho nên Sở Tu Viễn không có ý định nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả chất tử Sở Mộc của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận