Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 266


“Con là, con là…” Đại Bảo Bảo lắp bắp một hồi lâu, linh cơ vừa động: “Con là Đại Bảo Bảo của nương a.”
Sở Tu Viễn và Lâm Hàn cùng bật cười.
Tiểu hài tử cho rằng nó nói không rõ, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Con là Đại Bảo Bảo của nương.”
Lâm Hàn sợ bị tuột tay, vội vàng trấn an: “Được rồi, con là Đại Bảo Bảo của nương.” Nàng dừng một chút: “Đại Bảo Bảo, nương có một vấn đề muốn hỏi con. Trước kia ca ca gọi con là heo con, con lại nói mình là heo béo, nhưng vừa rồi con lại nói không phải, vì sao thế?”
Tiể hài tử nghiêm túc nói: “Heo béo là để ăn thịt. Con không muốn bị ăn thịt.” Nó nói xong liền bày ra vẻ mặt đắc ý, thấy con thông minh chưa.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đều sửng sốt, sau đó hai người lại không hẹn mà cùng bật cười.
Hài tử quả nhiên vẫn chỉ là một hài tử, cho dù ngẫu nhiên biểu hiện thông minh bất thình lình đến cỡ nào.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nếu là Đại Bảo Bảo rồi thì cũng đừng bắt nương bế nữa.”
Hài tử đưa tay ôm cổ Lâm Hàn, nói lời hợp tình hợp lý: “Đại Bảo Bảo cũng là Bảo Bảo nha.”
Sở Tu Viễn bị nghẹn họng, nhất thời muốn tát cho nó một cái. Hài tử này rốt cuộc giống ai mà lúc thì giống như tiểu hài tử, lúc thì biến thành tiểu vô lại.
“Bảo Bảo, có thể để cho cha bế một lát không?” Sở Tu Viễn vươn tay ra.
Tiểu hài tử không chút do dự lắc đầu: “Bảo Bảo chỉ thích nương bế thôi.”
Lâm Hàn sức lực lớn, bế một lúc cũng không mệt, nhưng tiểu hài tử dùng sức siết chặt cổ nàng như vậy rất không thoải mái: “Bảo Bảo, còn muốn ăn lẩu không? Đầu bếp không biết làm, nương phải đi dạy bọn họ.”
“Con đi cùng với nương a.” Hài tử nói rất dứt khoát.
Sở Tu Viễn đi lên kéo cánh tay nó ra: “Hai tay nương phải bế con thì dạy đầu bếp thế nào được? Xuống ngay!”
Tiểu hài tử cho rằng cha muốn bế mình, đang muốn giãy dụa, nghe được hai chữ cuối cùng, lập tức buông nương ra, hai chân vừa chạm đất liền kéo tay Lâm Hàn.
Hài tử thân thiết với Lâm Hàn, Lâm Hàn rất cao hứng, nhưng trong quá trình trưởng thành của hài tử thì cả cha và mẹ đều không thể thiếu được. Lâm Hàn liền cố ý nói: “Cha con chuẩn bị dạy hai ca ca b.ắ.n tên, con không đi à?”
Tiểu hài tử quay đầu tìm ca ca mình.
Sở Dương cố ý nói: “Cha không nói muốn dạy đệ, đệ không được đi theo chúng ta.”
Trong đầu tiểu hài tử có tư tưởng phản nghịch, càng ngăn cản nó càng phải làm. Đám người Lâm Hàn đều nhìn ra điểm này, cho nên Sở Dương vừa nói xong, Sở Ngọc liền đưa tay ngăn cản: “Không được đi theo chúng ta.”
Tiểu hài tử vòng qua cậu chạy về phía Sở Tu Viễn: “Theo, liền đi theo.” Cậu nhóc hừ một tiếng, xoay người đưa tay về phía Sở Tu Viễn: “Cha ôm.”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, lúc này lại đòi cha.
“Không đi cùng nương tới phòng bếp nữa à?” Sở Tu Viễn biết rõ còn cố hỏi.
Tiểu hài tử rất hiểu ý người khác nói: “Nương bận, con không đi cùng được.”
Sở Tu Viễn đánh một cái trên m.ô.n.g nó, không đợi nó nũng nịu hét lên liền mở miệng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, lấy cung tiễn của các con tới đây.”
“Còn của con thì sao?” Sở Đại Bảo Bảo mở miệng.
Sở Tu Viễn: “Con có à?”
Tiểu hài tử tựa như tìm nương, đáng tiếc nương đã sớm đi rồi: “... Nương không mua cho con.”
“Vậy thì dùng cái trước kia của ca ca đã.” Sở Tu Viễn nháy mắt với Sở Ngọc.
Sở Nhị Bảo đi tìm cung tiễn trước kia của mình đưa cho Đại Bảo Bảo chơi.
Đại Bảo Bảo người nhỏ sức yếu, kéo cung ra, mũi tên rơi trên mặt đất. Tiểu hài tử méo miệng chực khóc, liền nhìn thấy mũi tên trong tay cha nó bay ra ngoài, găm chặt trên cây vải thiều không nhúc nhích.
Tiểu hài tử hoảng sợ há to miệng, phát ra một tiếng thán phục.
Sở Tu Viễn lấy lại tinh thần, cười rồi ngồi xổm xuống: “Có muốn cha dạy con không?”
“Muốn!” Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi.
Sở Tu Viễn: “Rất mệt mỏi, không được khóc!”
“Con mới không khóc.” Tiểu hài tử hừ một tiếng, tự mình nhặt mũi tên trên mặt đất lên, phảng phất như người mà một khắc trước nước mắt suýt nữa chảy ra không phải là nó.
Sở Tu Viễn đã đạt mục đích, cũng lười để ý đến tiểu hài tử vừa rồi như thế nào,, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nâng cánh tay nó lên, vèo một tiếng, mũi tên nho nhỏ bay ra ngoài.
Tiểu hài tử tự mình cảm nhận được một màn thần kỳ này, kinh ngạc đến không khép miệng lại được. Một lúc lâu sau, lâu đến khi gia đinh nhặt mũi tên trở về, tiểu hài tử mới phục hồi tinh thần, nắm lấy tay Sở Tu Viễn: “Còn muốn, còn muốn nữa, cha.”
“Ta lại giúp con thêm hai lần nữa, sau đó thì con tự mình thử xem.” Sở Tu Viễn nói.
Tiểu hài tử gật đầu dứt khoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận