Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 267


Nhưng mà, thử ba lần còn không được, tiểu hài tử tức giận muốn ném cung ném tên, Lâm Hàn trốn ở góc tường nhìn lén đi ra, biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nương, nó hư lắm.” Tiểu hài tử giơ cung tiễn lên: “Không nghe lời con, chỉ nghe lời cha.”
Lâm Hàn muốn đem miệng nó khâu lại: “Ta còn tưởng rằng là cha con sức lực lớn còn con sức yếu. Hóa ra không phải vậy. Vậy thì ném cung tên này vào lửa thiêu rụi đi. Sau này ca ca dùng cung tiễn b.ắ.n trái cây trên cây rớt xuống thì đừng trách nương và cha không dạy con.”
Tiểu hài tử buông tay xuống, nhìn cây ăn quả ở hai bên: “Con - con leo lên cây!”
Lâm Hàn: “Con leo nhanh hay là cung tiễn nhanh?”
Tiểu hài tử rất muốn “trả lời dõng dạc” rằng mình leo nhanh hơn. Nhưng mà, vừa rồi nó tận mắt nhìn thấy, cung tiễn so với nó còn nhanh hơn. Đành ôm cung tiễn chạy về phía Lâm Hàn: “Nương, con đói bụng, không có sức.”
Lâm Hàn bị chọc tức đến bật cười, mỗi khi không muốn làm chuyện gì đó liền kiếm cớ.
“Con kéo không được cung là bởi vì đói bụng không có sức à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử liên tục gật đầu, đúng vậy đấy.
Sở Tu Viễn không khỏi cười nhạo một tiếng, thằng nhóc thật đúng là không biết xấu hổ mà còn thừa nhận.
Tiểu hài tử quay đầu nhìn cha nó: “Con đói rồi.”
Sở Tu Viễn cũng không muốn phản ứng với nó: “Đi cùng nương về phòng đi, đưa cung tiễn cho ta.”
Tiểu hài tử ôm chặt: “Ca ca cho con mà.” Không đợi cha nó nhìn lại, liền đẩy chân Lâm Hàn, đi mau, đi mau.
Lâm Hàn vươn tay: “Để ta cầm cho con, không đưa cho ai hết.”
Tiểu hài tử lập tức đưa qua, thấy một bàn tay Lâm Hàn còn trống, liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình qua luôn.
Sở Dương chờ thằng nhóc đi xa mới hỏi cha: “Chúng ta còn luyện không ạ?”
Sở Tu Viễn gật đầu, hai huynh đệ giương cung b.ắ.n tên chờ cha bọn họ chỉ điểm.
Sở Dương và Sở Ngọc mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, đầu bếp cũng chuẩn bị xong bữa ăn.
Sau bữa ăn, một nhà năm người ai về phòng nấy.
Ngủ trưa tỉnh dậy, quản sự mua sắm đã mua đủ các loại thịt cần thiết để ăn lẩu bữa tối về, đầu bếp g.i.ế.c cá g.i.ế.c gà, chuẩn bị bữa tối.
Chạng vạng, Lâm Hàn đi vào phòng bếp lấy hai cái nồi, một cái đương nhiên là làm nước lẩu cay xé lưỡi, một cái là canh suông.
Giờ Dậu hai khắc, sắc trời tối sầm lại, nha hoàn bà tử đem nồi lẩu lò nướng cùng với các loại rau củ trình lên, Sở Đại Bảo Bảo trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Thật nhiều đồ ăn ngon a.”
“Chỉ là nhìn có vẻ ngon thôi.” Lâm Hàn dặn nha hoàn nướng cánh gà cùng thịt ba chỉ, còn nàng nấu lẩu.
Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn không muốn ăn lẩu, thấy thế giúp Lâm Hàn cùng nấu, chín cũng là cho vào trong chén nàng trước, để Lâm Hàn ăn, hắn chăm sóc mấy hài tử.
Tâm tình Lâm Hàn rất tốt, còn Đại Bảo Bảo lại không tốt, bẹp cái miệng nhỏ liền khóc.
Sở Tu Viễn đau đầu: “Con lại làm sao vậy?”
Sở Dương chỉ vào nồi lẩu cay màu đỏ bừng: “Nó nhất định muốn ăn ở trong này, con nói với nó cái này cay lắm mà nó còn không tin.”
“Chính con muốn ăn, cay trách ai?” Sở Tu Viễn không đợi tiểu hài tử tìm lý do: “Trách chính mình ấy, đừng ăn nữa.” Hắn bảo nha hoàn rót một chén nước ấm: “Trước tiên ăn chút bánh, sau đó chờ ăn cánh gà nướng.”
Tiểu hài tử thấy cha không thương mình, liền gọi nương.
Lâm Hàn: “Việc này không trách ca ca, trách con. Giờ con muốn ta đánh con hay là phạt con không được ăn cánh gà?”
Tiểu hài tử méo miệng chực khóc.
Lâm Hàn xụ mặt nói: “Nương thích Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không thích hài tử hư không nói đạo lý.”
“Con là Bảo Bảo ngoan!” Tiểu hài tử cuống quít hét lên.
Lâm Hàn: “Còn trách ca ca nữa không?”
Tiểu hài tử nào dám, liền lấy nửa chén nước từ tay nha hoàn uống sạch rồi bảo nha hoàn gắp thịt trong canh cho nó.
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, thật sợ tiểu hài tử khóc mãi không chịu nín.
Nhưng mà, Đại Bảo Bảo biết nương thương nó nhưng cũng có nguyên tắc của mình - là nó sai trước, có nháo nữa cũng vô dụng.
Sau đó liền thành thành thật thật ăn cơm.
Lúc ăn ba hài tử rất hưng phấn, sau khi ăn no Sở Ngọc nhịn không được mở miệng: “Lẩu này thật phiền phức, còn chẳng nhanh bằng thịt nướng nữa.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không hổ là nhi tử của nàng, ý nghĩ cũng chẳng khác nàng là bao. Miệng lại nói: “Bởi vì thứ này thích hợp để ăn vào mùa đông, đặc biệt là mùa đông khắc nghiệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận