Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 276


Tiểu hài tử luống cuống: “Nương, nương, con sai rồi, nương, đừng khóc, nương… hu hu… Nương, con không dám nữa…”
Lâm Hàn trợn tròn mắt, nước mắt của nàng còn chưa chảy mà tiểu hài tử đã khóc rồi sao.
Lâm Hàn không nhịn được nhìn sang Sở Tu Viễn, làm thế nào bây giờ, tiếp tục sao?
Sở Tu Viễn ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì?!”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, tiểu hài tử tủi thân bi bô: “Con không biết, cha, con không cố ý mà, con sai rồi, cha… hu hu…”
Sở Tu Viễn lại đau đầu, thế này thì còn dạy dỗ thế nào nữa.
“Câm miệng!” Sở Tu Viễn cao giọng nói.
Sở Dương và Sở Ngọc chạy ra, đồng loạt hô lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nương các con trồng mấy thứ để làm món ngon, còn chưa kịp lớn đã bị tiểu tử này phá hoại.” Sở Tu Viễn chỉ vào tiểu hài tử: “Ta còn chưa nói nó được hai câu, nó lại khóc ——”
Đại Bảo Bảo nói to: “Không phải đâu!”“
“Vậy con khóc cái gì?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu hài nhi méo miệng, nức nở nói: “Nương khóc…”
Sở Tu Viễn sửng sốt một hồi, lấy lại tinh thần nhìn về phía Lâm Hàn, bị nàng nói trúng rồi —— nó khóc là vì tự trách.
Lâm Hàn cảm thấy rất giống nên nháy mắt ra hiệu với hắn —— tiếp tục.
Sở Tu Viễn thuận tay đưa hoa cho Sở Dương, lại xoay bả vai của tiểu hài tử đang khóc: “Cha hỏi con, con biết sai chưa?”
Tiểu hài tử thành thật gật đầu: “Con sai rồi, cha, nói nương đừng khóc nữa.”
“Con sai chỗ nào?” Sở Tu Viễn vẫn không tin tên tiểu tử giảo hoạt này lại có thể thành thật như vậy.
Tiểu hài tử nghĩ ngợi: “Con không nên hái hoa, cha, sau này con sẽ nghe lời.” Lại ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn, thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, nước mắt của tiểu hài tử lại trào ra: “Nương, đừng khóc, Bảo Bảo sai rồi…”
“Thật sự biết sai rồi?” Lâm Hàn ngồi xổm xuống.
Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh, lại muốn lau nước mắt cho Lâm Hàn. Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội vàng ngửa ra sau, cuống quýt nói: “Con còn chưa rửa tay, không thể sờ vào mắt nương.”
Tiểu hài nhi mở lòng bàn tay ra, thấy trên đó là từng mảng xanh, lập tức ghét bỏ: “Dơ quá.”
“Con không bẻ cây thì đâu có bị dơ.” Sở Tu Viễn.
Tiểu hài tử nhấp môi: “Con —— con muốn tặng nương.”
“Phía trước nhiều như vậy, sao lại phải đến hậu viện hái?” Sở Tu Viễn thật sự không hiểu được đứa nhỏ này nghĩ như thế nào.
Tiểu hài nhi do dự một hồi lâu, lại nhìn bông hoa trong tay ca ca nó: “Cao!”
Sở Tu Viễn dù không muốn cũng phải phục cái lý do này.
Sở Tu Viễn lo mình nghĩ sai, bèn hỏi: “Bởi vì hoa ở chỗ này không cao cho nên con mới hái tặng nương, dỗ nương vui vẻ để nương hứa cho con nửa quả dưa hấu.”
Tiểu hài tử lại nhấp môi, trộm nhìn Lâm Hàn, gật đầu, vô cùng đáng thương, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, thoạt nhìn còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Sở Tu Viễn lạnh mặt tiếp tục hỏi: “Nếu sau này nương con còn trồng thứ gì đó đẹp mắt, còn có hái nữa không?”
Tiểu hài tử không chút do dự lắc đầu: “Không hái! Không hái! Bảo Bảo không hái nữa!”
“Nếu lại khiến nương con tức phát khóc thì ta đánh con nhé?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Không hái nữa!”
Sở Tu Viễn quay sang Lâm Hàn, chắc là được rồi nhỉ.
Lâm Hàn cảm thấy cũng ổn rồi, hài tử mới bốn tuổi rưỡi, đang là lúc ngây thơ vô tri tò mò với mọi thứ xung quanh, có làm sai cũng chỉ cần chỉ ra cho nó biết là được.
Lần sau tái phạm lại đánh cũng chưa muộn. Cũng đâu phải hài tử mười bốn mười lăm phải đánh cho nó sợ chết khiếp mới khiến nó sửa đổi.
Lâm Hàn: “Nương nhớ kỹ lời này của con. Để Lục Hà rửa mặt rửa tay cho con rồi đi ăn dưa với ca ca đi, cha nương ra sau xem thử mấy cây bị con bẻ gãy có còn cứu được không.”
Tiểu hài tử không chút suy nghĩ, nói: “Con không ăn dưa nữa.”
“Ngượng ngùng?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn: “Con biết sai mà sửa khiến nương rất vui vẻ, dưa là phần thưởng của con. Sau này nếu con tiếp tục nghe lời, nương sẽ lại thưởng cho con.” Vừa nói vừa nháy mắt với Sở Dương.
Sở Dương giữ c.h.ặ.t t.a.y tiểu hài tử: “Đi ăn dưa với ca ca.”
Tiểu hài tử đứng yên: “Nương, không khóc nữa nhé?”
“Nương hứa với con, con cũng phải nghe lời nương.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh, theo ca ca đi rửa mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận