Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 287


Lâm Hàn đâu chỉ nuôi ngỗng thôi đâu. Nếu không phải vừng quá ít, nàng còn muốn nuôi một con lừa để xay dầu nữa. Thật không may, giấc mơ này chỉ có thể đợi đến năm sau.
“Lúc chúng ta tìm ra được thứ kia.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhất thời không còn lời nào để nói.
Sở Mộc nhíu nhíu mày: “Hai vị đang thầm thì cái gì mà bí hiểm thế?”
Đại Bảo Bảo đột nhiên đứng phắt dậy.
Tất cả mọi người giật nảy mình, Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Con làm gì đấy?”
Muối vừng rất thơm, mỗi miếng Bảo Bảo ăn đều chấm rất nhiều nhưng lại chỉ ăn một chút bánh, vì vậy muối vừng đã hết sạch, bánh còn lại hơn phân nửa. Bảo Bảo chưa ăn no, đương nhiên phải lấy thêm muối vừng.
Hài tử bưng cái đĩa không lên và nói: “Con ăn hết rồi.” Nó đặt đĩa xuống, chống tay lên bàn vuông rồi cầm lấy chiếc bát lớn đựng muối vừng ở giữa chiếc bàn vuông.
Sở Tu Viễn đưa tay ngăn lại: “Đưa đĩa cho ta, ta múc cho con.”
“Nương nói chuyện của mình thì tự mình làm.” Tiểu hài tử nhíu mày: “Không cần cha múc.”
Sở Tu Viễn sửng sốt trong chớp mắt, ý thức được nó vừa nói cái gì, há miệng, lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Lâm Hàn tiếp: “Con múc được không?”
Hài tử gật đầu dứt khoát, vươn cánh tay ngắn cũn ra: “Con có thể với tới.”
Lâm Hàn thấy bàn tay kia còn cách bát muối vừng cả nửa thước, rất muốn tát nó một cái cho tỉnh lại. Tuy nhiên, trên thực tế, tất cả những thứ có thể chỉ là đánh cho nó nước mắt thành sông.
Lâm Hàn: “Con định múc bao nhiêu?”
“Con… múc đầy.” Tiểu hài tử vừa nói vừa cầm cái đĩa không lên.
Lâm Hàn nhất thời hối hận vì đã lắm miệng, bởi vì nó chỉ có thể múc thật nhiều mà thôi: “Để nương múc cho con, hoặc là con đợi chúng ta ăn xong đã.”
“Vì sao?” Tiểu hài tử không hiểu.
Lâm Hàn chỉ vào muối vừng: “Cái này là của mọi người, cho nên phải chia đều. Cũng giống như kia con cùng ca ca đi bán dưa, kiếm được tiền cũng phải chia đều. Hoặc là múc cho con hai thìa trước, chờ khi chúng ta ăn xong sẽ múc cho con thêm hai thìa nữa. Nếu múc cho con quá nhiều thì chúng ta không có gì để chia nữa.”
Tiểu hài tử hiểu được, hoặc là hai thìa, hoặc không có gì để ăn.
Tiểu hài tử suy nghĩ một lúc, nó có thể ăn nhanh hơn một chút. Như vậy thì hai thìa cộng với hai thìa nữa, chẳng phải là nhiều hơn mọi người rồi sao?
“Được.” Hài tử đưa cái đĩa qua.
Lâm Hàn sửng sốt, dễ dàng như vậy sao.
Sở Tu Viễn cũng sửng sốt một lúc, sau khi tỉnh táo lại liền nhận lấy chiếc đĩa, nhìn xem thử thằng nhóc này lại đang muốn giở trò quỷ gì.
Sở Dương và Sở Ngọc liếc nhau, nhanh chóng ăn hết muối vừng trước mặt, múc thêm hai thìa, lại thêm hai thìa cho cha nương và biểu ca.
Tay trái Sở Mộc cầm bánh khô, tay phải cầm thịt, thấy thế vội vàng nói: “Của ta chưa hết.”
“Sớm muộn gì cũng phải ăn.” Sở Dương nói xong liền đẩy cái đĩa đến trước mặt hắn.
Tiểu hài tử chống bàn vuông đứng lên nhìn một cái, thấy trong bát vẫn còn, lại ngồi trở lại.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn lần này nhìn rõ, đều dở khóc dở cười, tinh quái như vậy giống ai a.
“Đại Bảo Bảo, muối vừng có ngon không?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử gật đầu dứt khoát: “Ngon lắm ạ.”
Lâm Hàn: “Đây chính là cái bông hoa màu trắng nhỏ mà con làm rơi xuống rồi đưa cho nương đấy.”
Sở Mộc lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Sở Dương nhỏ giọng giải thích cho hắn nghe.
Sở Đại Bảo Bảo lại không nhớ ra.
Lâm Hàn chỉ về phía bắc một chút: “Ở hậu viện, cái cây rất cao đó, con nói là nó rơi xuống đất, nhưng mà nương cũng không cho con ăn.”
“Hả?” Hài tử hoảng sợ há hốc mồm.
Lâm Hàn: “Có phải không nghĩ tới không? Nương không lừa con, thứ này rất ngon mà.”
Hài tử gật đầu: “Ngon thật.”
Lâm Hàn: “Vậy sau này con phải nghe lời nương. Nếu không chúng ta sẽ không được ăn nữa.”
Hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Nghe lời. Nương, con muốn ăn thêm hai miếng nữa, hai miếng một thìa.”
“Ăn hết trong đĩa trước đã.” Sở Tu Viễn nghiêm mặt nói.
Tiểu hài tử tức khắc không dám gây rối vô cớ nữa, bởi vì nó nhớ tới trước đó nó làm sai, cha nương không chỉ không phạt nó mà còn cắt dưa hấu cho nó ăn nữa.
Sở Mộc thấy thế nhịn không được chậc một tiếng, tỏ vẻ kỳ lạ.
Sở Tu Viễn trừng hắn một cái, tiểu Hầu gia vội vàng cúi đầu ăn thịt.
Cơm xong, Lâm Hàn dẫn ba hài tử đi thư phòng, nàng nói cách làm muối vừng, Sở Dương chơi cùng Đại Bảo Bảo, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đi phòng nghị sự ở tiền viện, nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày nay.
Sở Mộc nghe được ở trong viện của hắn đào ra một con búp bê vải, sắc mặt trở nên trắng bệch. Lại nghe thấy Ngô Thừa Nghiệp bị sét đánh nằm liệt, không khỏi mắng: “Sao sét không đánh c.h.ế.t ông ta luôn chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận