Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 297


Sở Nhị Bảo quấn chặt chăn, mở to hai mắt nói: “Con buồn ngủ lắm, đừng gọi con.”
Sở Tu Viễn túm lấy lỗ tai nhỏ của nó: “Đừng có mà cái tốt không học lại đi học mấy cái không tốt của Đại Bảo Bảo.”
“Con không có không tốt.” Đại Bảo Bảo cao giọng hét lên, quay sang nương nó: “Nương, cha lại nói xấu con rồi.”
Lâm Hàn: “Đó là cha không hiểu rõ con thôi. Con cởi giày ra, lên giường chơi với ca ca đi.”
Sở Ngọc lớn tiếng nói: “Nương, con muốn đi ngủ.”
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, đứng dậy để cho cha con đi lên.” Lâm Hàn thấy Đại Bảo Bảo đã cởi giày ra, khom lưng bế nó lên.
Bàn chân nhỏ bé của cậu nhóc được sưởi ấm, không khỏi kinh ngạc: “Thật thoải mái, nương, mau đi lên đi.”
Lâm Hàn ngồi đến bên cạnh Sở Tu Viễn rồi kéo Sở Dương lên, một nhà sáu người đã toàn bộ đi lên đó ngồi. Lâm Hàn nhất thời cảm thấy nhàm chán, thiếu cái gì nhỉ. Suy đi nghĩ lại, có thêm đậu phộng hạt dưa ở đây nữa là hoàn hảo.
Đáng tiếc ở trong không gian của nàng, không tiện lấy ra. Lâm Hàn liền nói: “Không lừa gạt các con chứ?”
Ba hài tử đồng thời gật đầu.
Sở Mộc sờ đông sờ tây, chỗ nào cũng ấm cả, cũng hơi lo lắng một chút: “Thẩm thẩm, thứ này sẽ không nướng chúng ta chín luôn chứ?”
Ba hài tử không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Hàn, lo lắng không thôi.
Lâm Hàn cười nói: “Lúc gọi các ngươi tới đây bên trong đã không còn lửa nữa rồi, chờ than tàn hết thì cái giường này cũng lạnh, cũng vừa đến giờ dùng cơm chiều rồi.”
Sau bữa tối đi rửa mặt, sau đó ai về phòng nấy, cái giường này cũng không cần thiết nữa. Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn bội phục Lâm Hàn từ đáy lòng: “Phu nhân, may mà nàng không phải là nam nhi.” Bằng không hắn nào có đất dụng võ nữa.
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không chức Đại tướng quân chính là của ta rồi.”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Chỉ một chốc, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, đều không hẹn mà cùng đánh giá Lâm Hàn, thiếu chút nữa không nói rõ, nói ngài mập ngài còn thở hổn hển.
Lâm Hàn nhướng mày: “Không tin sao? Nếu bệ hạ lại lệnh cho tướng quân xuất chinh, ta theo hắn cùng đi, Sở Mộc ở lại chiếu cố chúng nó.” Nhìn lướt qua ba hài tử, tầm mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo liên tục lắc đầu: “Con không cần Mộc ca, con muốn nương.” Nói xong liền nhào vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn đưa tay ngăn cản nó: “Ngồi xuống! Để cho nương con nghỉ ngơi một chút.”
Đại Bảo Bảo ngẩn người: “Nương lại mệt mỏi à?”
“Không nghe nương con vừa nói, nàng phải đốt lửa sưởi giường à.” Sở Tu Viễn buông tay xuống, đập đập vào giường đất.
Đại Bảo Bảo thành thật, nhưng nó vẫn nhịn không được nói: “Con không muốn nương đi đánh giặc.”
Sở Dương tiếp lời: “Yên tâm, nương là nữ tử, đi đâu cũng không đi được.”
Đại Bảo Bảo quay sang nó, thực à?
Sở Ngọc cũng gật đầu theo, thật đấy!
Đại Bảo Bảo yên tâm, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Quá tốt rồi, nương không đi.”
Lâm Hàn thấy nó như vậy rất muốn chọc nó một chút nhưng lập tức nghĩ lại, mà ngồi không cũng nhàm chán, không bằng chọc mấy hài tử: “Đại Bảo, Nhị Bảo, ai nói với các con là nữ tử đi đâu cũng không được?”
Sở Dương suy nghĩ một chút, không ai nói cả: “Nữ tử chính là đi không được a.”
Lâm Hàn hiểu được, nó cho rằng trong quân đều là nam nhi, là bởi vì triều đình quy định nữ tử không được tòng quân. Nhưng mà, triều đình thật đúng là không có quy định này, Lâm Hàn đã tìm Hàn Mặc Dương tìm hiểu qua: “Đại Bảo, nếu nương thật sự đi, con có thể chiếu cố tốt hai đệ đệ sao?”
Sở Dương theo bản năng gật đầu, lập tức ngẫm lại không đúng: “Nương muốn tòng quân ạ?!”
“Nương muốn tòng quân!?” Sở Ngọc kinh hô.
Sở Tu Viễn đau đầu: “Nương con muốn đi cũng phải được bệ hạ đồng ý đã.”
Sở Mộc vui vẻ: “Tiện thể thay thế tên của ta luôn.” Nhìn về phía Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, tên của ta cũng không phải là dễ dùng đâu. Ta từ khi tòng quân tới nay ba trận ba thắng, nếu ngài thất bại, tiểu Hầu gia ta coi như là kết thúc rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận