Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 375


Lâm Hàn thấy thế hết sức vui mừng: “Đại Bảo Bảo, tìm nương có việc gì à?”
Tiểu hài tử dừng lại.
Lâm Hàn đi ra: “Tìm nương có chuyện gì à?”
Tiểu hài tử theo bản năng nhìn về phía sau nó.
Lâm Hàn càng muốn cười: “Lần này không phải là con sai, không cần phải để ý đến cha con.”
“Nương…” Tiểu hài tử bước tới nắm lấy tay nàng.
Lâm Hàn khẽ tránh qua một bên, trong nháy mắt Đại Bảo Bảo liền thương tâm, cảm thấy khổ sở, cực kỳ muốn khóc. Lâm Hàn vội vàng mở miệng trước khi kim đậu đậu của nó rớt xuống: “Tay nương bẩn lắm.”
Tiểu hài tử mặt mày hớn hở: “Con không chê nương bẩn đâu.” Giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn, mở ngón tay nàng ra nhìn thấy bùn đất: “Nương bị dính ở đâu vậy? Để con lau cho nương.” Nói xong liền định dùng ống tay áo để lau cho nàng.
Lâm Hàn: “Con nói chuyện của con đi.”
“Con muốn đi chợ đông.” Tiểu hài tử dừng lại.
“Để ca ca dẫn con đi.”
Tiểu hài tử không được tự nhiên chớp mắt một cái, muốn nói lại thôi.
Lâm Hàn bật cười: “Muốn nương đi cùng con, hay là không có tiền?”
“Con có tiền!” Hài tử thốt lên.
Lâm Hàn hiểu rồi, đây là muốn để nàng dẫn nó đi ra ngoài chơi.
Lâm Hàn nghĩ một chút xem hôm nay còn phải làm chuyện gì, thấy chỉ có khoai tây, hơn nữa cũng đã nói hết những thứ cần làm cho Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Được!”
Tiểu hài tử buông Lâm Hàn ra, hoan hô một tiếng rồi chạy đến lớp học: “Đại ca, nhị ca, thu dọn đồ đi, nương đồng ý rồi.”
“Tan học rồi à?” Sở Tu Viễn đi ra liền nhìn lên bầu trời, thấy còn lâu mới tới buổi trưa: “Nó đây là muốn đi chơi hay là không muốn học?”
Lâm Hàn cười nói: “Không muốn đi học không phải là muốn ra ngoài chơi sao?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại cũng thấy đúng: “Phu tử ở trong phủ chúng ta…Hả?”
Lâm Hàn đang chờ hắn nói tiếp, thấy thế không khỏi hỏi: “Làm sao thế?” Theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy một cậu bé mặc một thân hồng bào, ngũ quan tuấn mỹ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bọn họ liền mím môi cười cười, bước chân cũng chậm lại.
“Tới khi nào thế?” Lâm Hàn tiến lên hỏi.
“Vừa mới tới.” Cậu bé nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn người phía sau nàng.
Sở Tu Viễn đi tới: “Từ Đông cung hay là từ điện Tiêu Phòng tới đây?”
“Đông Cung.” Cậu bé thành thành thật thật nói.
Sở Tu Viễn nhướng mày: “Phụ hoàng ngươi có biết không?”
Tiểu thái tử dùng sức gật đầu: “Hôm qua đã nói với phụ hoàng rồi. Phụ hoàng nói làm xong bài tập mà thái phó giao là có thể đi. Ta đã làm xong rồi.”
Lâm Hàn nói: “Vậy ngươi đến thật đúng là trùng hợp rồi.”
Tiểu thái tử nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Chúng ta sắp ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Tiểu thái tử đang định hỏi đi đâu, liền nhìn thấy các biểu huynh biểu đệ từ phía tây đi tới. Người đi đầu cũng chẳng phải người xa lạ, chính là Đại Bảo Bảo mà nó quen thuộc nhất: “Sở Bạch Bạch, hôm nay ngươi cũng không cần phải đi học à?”
“Sao?” Hài tử dừng lại: “Sao ngươi lại ở đây? Có phải là biết chúng ta sẽ đi chợ đông chơi không?”
Tiểu thái tử liền hiểu được “đi ra ngoài” là có ý gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, hôm qua ta quan sát thiên tượng phát hiện hôm nay ngươi muốn đi ra ngoài chơi nên dùng bữa xong liền tới tìm ngươi luôn. Ta rất thông minh, phải không?” Khẽ hất cằm với hài tử, vẻ mặt đắc ý.
Sở Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu: “Ngươi thật thông minh. Có thể dạy ta làm thế nào để xem thiên tượng ban đêm không?”
“Ấy...” Tiểu thái tử trợn tròn mắt.
Sở Tu Viễn muốn cười: “Nói khoác che không được rồi.”
Vẻ mặt tiểu thái tử lúng túng: “Cữu phụ…”
“Ngươi sao thế?” Đại Bảo Bảo nghiêng đầu đánh giá tiểu thái tử.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Thái tử nói giỡn với con đấy. Thái tử không biết con định đi ra ngoài, là cố ý tới tìm con để chơi.”
“Hả?” Tiểu hài tử ngạc nhiên: “Vậy là ngươi không biết xem thiên tượng ban đêm rồi.”
Lâm Hàn: “Chuyện nhỏ như vậy không xem thiên tượng được đâu.”
“Vậy chuyện gì là không nhỏ?” Đại Bảo Bảo tò mò hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Gió thổi trời mưa, sấm vang chớp giật.”
“Đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì mà.” Đại Bảo Bảo nói xong nhăn mũi một cái, nương cứ lừa nó mãi như vậy vui lắm à? Nó không phải là con nít, không phân biệt được.
Sở Tu Viễn: “Nếu toàn bộ Trường An đều mưa, vậy đó có phải là chuyện lớn không?”
Đại Bảo Bảo nghĩ một chút xem Trường An lớn bao nhiêu, phát hiện nó không tưởng tượng ra: “Chuyện lớn!”
Lâm Hàn quay về phía thái tử: “Xiêm y này của Dịch nhi quá nổi bật, phải thay bộ khác.”
“Ta biết rồi.” Tiểu thái tử đi về phía Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, xiêm y của ngươi đâu cho ta mượn mặc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận