Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 434


“Ta cái gì?” Sở Tu Viễn bật cười: “Không có lời gì để nói thì bớt nói vài câu lại. Lương thực chỉ đủ cho các ngươi ăn mười lăm ngày, đừng làm bậy.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Nửa tháng?”
“Một ngày ba bữa thì nửa tháng. Một ngày hai bữa hơn hai mươi ngày.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Trước kia đều là một ngày hai bữa.”
“Bữa sớm bữa tối ăn nóng à? Còn nghỉ ngơi giữa buổi gặm bánh ngũ cốc uống nước lạnh sao?” Lâm Hàn rất hoài nghi: “Cứ tiếp tục như vậy ban đêm gặp phải địch tập kích, binh lính có thể cầm được kiếm, kéo được cung sao?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Có thể. Họ ở nhà đều ăn như thế này. Chỉ có nhà chúng ta ba bữa một ngày.”
“Hoàng gia một ngày bốn bữa.” Lâm Hàn nói: “Đừng hòng lừa gạt ta, Thái tử nói cho ta biết rồi.”
Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Bệ hạ phải bận rộn đến khuya, đến giờ Hợi mà không ăn chút gì thân thể nào chịu đựng được. Đừng có lải nhải với ta nữa. Lương thảo của chúng ta chỉ đủ dùng hai mươi ngày. Nhưng trước khi chúng ta rời khỏi Nhạn Môn Quan, lương thảo tiếp theo cũng sẽ được đưa tới.”
Lâm Hàn khoát tay: “Ta sẽ tranh thủ để đủ ăn một tháng.”
Sở Tu Viễn vội vàng bắt lấy cánh tay nàng: “Phu nhân, hoàng kim của nàng đều ở trong nhà. Không nói mà lấy coi là trộm cắp, lời này chính là do nàng nói.”
“Ai nói ta muốn tìm cao nhân thần bí kia mượn lương thực thế?” Lâm Hàn vẫy vẫy tay với hắn, Sở Tu Viễn ghé tai qua.
Lâm Hàn đem tính toán của nàng nói ra, Sở Tu Viễn bật cười, không khỏi nói: “Cũng mệt nàng nghĩ ra được.”
“Ai bảo ta là phu nhân của chàng chứ.” Lâm Hàn rất đắc ý nâng cằm lên: “Còn chưa ra khỏi địa giới Trường An à?”
Sở Tu Viễn nhìn bốn phía: “Sắp rồi. Bản đồ ta đưa cho nàng phải cất cho kỹ đấy.”
Lâm Hàn biết lúc này bản đồ rất quan trọng, cho nên không dám mang theo trên người mà là giấu ở trong không gian: “Ta biết. Phu nhân chàng sẽ không làm chàng mất mặt đâu.”
Về võ công của Lâm Hàn thì Sở Tu Viễn không lo lắng, nhưng hắn vừa nghĩ đến Lâm Hàn lần đầu tiên dẫn binh xuất chinh, lại không khỏi lo lắng.
Lâm Hàn thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, lập tức muốn nói hắn, sao chàng lại dông dài như vậy. Nhưng lại nghĩ trong lòng Sở Tu Viễn có nàng mới có thể lo lắng cho nàng: “Phu quân còn nhớ rõ tình cảnh khi chàng xuất chinh lần đầu tiên không?”
“Ta?” Sở Tu Viễn muốn hỏi, tại sao đột nhiên nói đến hắn. Nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Hàn, Sở Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ: “Phu nhân so với ta lúc đó còn lớn hơn mấy tuổi.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Lúc ấy chàng cũng không lo lắng, hiện giờ sao lại lo lắng rồi? Ta chỉ là đến bên ngoài Nhạn Môn quan thôi mà.”
Sở Tu Viễn không khỏi cảm khái: “Đúng thế. Phu nhân, đi thôi.”
Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại: “Bây giờ luôn à?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.
Lâm Hàn quay đầu ngựa lại, phát hiện bản thân quá sốt ruột, dừng lại quay đầu lại nói: “Ta ở bên ngoài Nhạn Môn Quan đợi chàng.” Lập tức đi tới trong quân, bảo một vạn kỵ binh của nàng theo nàng đi trước một bước.
Triệu Phi vội vàng hỏi Viên Hạo: “Có ý tứ gì thế?”
“Đại tướng quân tự có an bài.” Viên Hạo liếc mắt nhìn Lâm Hàn bên kia: “Ngươi không tin nàng, cũng nên tin đại tướng quân.”
Triệu Phi nghĩ đến trước khi đi Hoàng đế bệ hạ đích thân đưa tiễn Đại tướng quân, tiểu tử tô son trát phấn kia ở bên cạnh Đại tướng quân, bệ hạ không có khả năng nhìn không thấy. Bệ hạ cùng Đại tướng quân đồng thời coi trọng hắn, nhất định hắn có chỗ hơn người.
Nghe nói đại tướng quân lần đầu tiên xuất chinh, cũng giống như một thư sinh văn nhược. Kết quả trong số mấy đạo nhân mã chỉ có đạo nhân mã mà đại tướng quân dẫn dắt một đường khải hoàn.
Nghĩ đến đây, Triệu Phi vỗ ngựa đuổi theo chủ tướng của hắn.
Đại khái hôm nay là ngày đầu tiên, người không thiếu ngựa không mệt, Sở Tu Viễn ước đoán trước khi Lâm Hàn tối có thể đến huyện thành tiếp theo, kì thực giờ Dậu vừa tới, Lâm Hàn đã vượt qua huyện thành chừng năm vạn người.
Lại đi hai khắc, hoàng hôn buông xuống, Lâm Hàn phát hiện càng ngày càng hoang vu, không dám tiến về phía trước nữa, rẽ vào thượng nguồn sông dựng trại.
Lâm Hàn buộc ngựa vào cây, để cho một tiểu tướng trông ngựa cho nàng, liền chui vào trong rừng cây.
Triệu Phi vẫn luôn lưu ý không khỏi hỏi: “Hầu gia đây là muốn đi đâu?”
Lâm Hàn định nói là đi tiểu, quay đầu nhìn đã thấy có người cởi áo giáp tè thẳng vào gốc cây, cuống quít quay mặt đi chỗ khác. Khó trách Sở Tu Viễn không cho nàng tới - những nam nhân thối này chẳng chú ý gì cả.
“Đại tướng quân nói bên này dã thú nhiều, ta đi vào rừng xem một chút.” Lâm Hàn nói bậy nói bạ.
Triệu Phi: “Mạt tướng sẽ đi cùng ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận