Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 500


Cách hai bức tường, không biết Sở Mộc và tân nương của hắn không biết nói gì với nhau, ở chung một phòng nhưng lại vô cùng ngượng ngùng: “Phu nhân, ta đi hái cho nàng ít anh đào.” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng, Sở Mộc đã kêu nha hoàn đi lấy mâm.
Tôn Phinh Đình theo bản năng đứng lên nói không cần.
Nhưng mà lời còn chưa kịp nói, Sở Mộc đã đi ra ngoài.
Tôn Phinh Đình không nhịn được thì thầm: “Mới vừa ăn cơm xong, ta không đói bụng mà.”
Nha hoàn hồi môn đứng bên cạnh Tôn Phinh Đình nhỏ giọng nói: “Cô nương, để cô gia đi hái đi. Ta nói ngài nghe, anh đào nhà bọn họ ——”
Tôn Phinh Đình quay sang nhìn nha hoàn của nàng ấy: “Nhà ai?”
Tiểu nha hoàn ngẩn người, đáy lòng bỗng nhiên xao động: “Nhà ta. Anh đào nhà ta to như trứng bồ câu vậy. Sáng nay ta đi dạo một vòng trong phủ, phát hiện ngoài anh đào đã chín đỏ, còn có quả vải ——”
Tôn Phinh Đình sợ hãi kêu lên: “Quả vải?! Thứ đó không phải chỉ có ở phương nam sao? Sao Trường An cũng có quả vải?”
Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu: “Sáng nay ta nhìn thấy quả vải cũng tưởng mình hoa mắt. Người trong phủ nói là quả vải, hơn nữa có thể ăn được, dọa ta thiếu chút thì ngất xỉu. May mắn là đã kịp nhéo chính mình một cái, khiến bản thân tỉnh táo lại. Không đúng, ta không phải muốn nói tới chuyện này. Không riêng gì quả vải, còn có táo tây, hồng, táo, lựu, sơn tra, sung, thậm chí là giống nho chỉ có ở Tây.”
Tôn Phinh Đình trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu nha hoàn véo nhẹ vào cánh tay nàng ấy.
Tôn Phinh Đình đột nhiên thanh tỉnh, không nhịn được nuốt nước miếng: “Đều chín cả à?”
Tiểu nha hoàn cả kinh “a” một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu: “Không, không có. Chỉ có anh đào có thể ăn. Cô nương, cô nương, ngài muốn làm gì? Từ từ, ta, ta còn chưa nói xong đâu.”
Tôn Phinh Đình chạy ra tới cửa rồi mỗng thu chân lại, vội hỏi: “Còn có các loại cây ăn quả khác không?”
Tiểu nha hoàn hồi tưởng một chút: “Không nhớ rõ. Hình như là không.”
Tôn Phinh Đình xoay người rời đi.
Tiểu nha hoàn vội nói: “Còn có ——”
Tôn Phinh Đình: “Không phải ngươi nói không còn sao?”
Tiểu nha hoàn theo bản năng gật đầu, ngay sau đó vội lắc đầu: “Không có cây ăn quả nhưng có thứ khác. Bên này còn có dưa lê, dưa chuột và khổ qua chúng ta từng mua vào hè năm trước ở chợ đông. Nghe Hoàng Kỳ tỷ ty – nha hoàn của cô gia nói ở đây còn có dưa Tây Vực. Một quả nặng mười mấy cân, chỉ cần bổ hai quả là đủ cho chúng ta ăn.”
Tôn Phinh Đình chỉ quan tâm tới việc nó đã chín chưa: “Cũng chưa chín à?”
Tiểu nha hoàn gật đầu: “Hình như phải chờ khoảng một tháng nữa.”
“Sao cái nào cũng phải chờ vậy.” Tôn Phinh Đình nhíu mày: “Bây giờ ta rất muốn nếm thử.”
Tiểu nha hoàn nhắc nhở nàng ấy: “Cô nương, còn chưa tới tháng năm đâu.”
Tôn Phinh Đình nhìn ra ngoài, mặt trời bên ngoài còn chưa biến thành lò lửa: “Ngươi nói đúng, lúa mì vụ đông vẫn còn chưa chín.” Quay vào vừa ngồi xuống lại nhớ tới một chuyện: “Sao trong phủ lại có nhiều cây ăn quả như vậy? Đều là, đều là hầu gia trồng sao?”
Tiểu nha hoàn lắc lắc đầu: “Hầu gia không biết trồng. Là phu nhân Đại tướng quân ở cách vách trồng. Nghe nói bên đó còn nhiều cây hơn chúng ta bên này vì phủ Đại tướng quân lớn hơn phủ chúng ta.”
Tôn Phinh Đình không nhịn được nhìn về phía đông: “Hôm nay lúc ta qua đó thỉnh an Đại tướng quân và phu nhân, hình như trong phủ bọn họ còn có đào, phủ chúng ta có không?”
Cây ăn quả quá nhiều, tiểu nha hoàn xem hoa mắt, sao có thể nhớ rõ chứ
Tiểu nha hoàn ngẫm lại: “Ta đi tìm Hoàng Kỳ tỷ tỷ nhé?”
Tôn Phinh Đình: “Không cần. Đừng để người ta nghĩ rằng ta chưa từng ăn qua.”
Tiểu nha hoàn nghĩ thầm, ngài chưa ăn từng ăn thật mà. Có gì mà hiểu lầm chứ. Nghe được tiếng bước chân, tiểu nha hoàn quay đầu nhìn, thấy Sở Mộc đã trở lại.
Tiểu nha hoàn vội kéo tay áo Tôn Phinh Đình.
Tôn Phinh Đình bỗng nhiên đứng dậy, bên tai vang lên lời dặn dò của nương: “Lúc đến Sở gia không được phát cáu, nương chiều con quen rồi, người Sở gia không nợ gì con, cũng sẽ không chiều con. Nếu con không hiểu chuyện khiến phu nhân Đại tướng quân trả con về, đừng hy vọng cha nương ra mặt giúp con.”
Tôn Phinh Đình vội vàng thu lại cái chân đã đưa ra hơn phân nửa, dùng sức nuốt nước miếng, mỉm cười nói: “Nhiều như vậy sao, ta không ăn hết đâu.”
Sở Mộc ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho nàng ấy cùng ngồi: “Nàng không ăn hết thì còn có ta. Ta đã rửa sạch sẽ rồi, nếm thử đi. Nếu thích thì ta lại hái thêm cho nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận