Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 534


Lâm Hàn gật đầu liên tục: “Đúng thế.”
Sở Tu Viễn không kiềm lòng được nói: “So tài học hỏi.”
Lâm Hàn vui vẻ đồng ý: “Được chứ.” Không đợi hắn cất lời, nàng lại nói thêm một câu: “Buổi tối còn muốn dùng ngải cứu để ngâm chân không?” ẩn ý là còn trông chờ ta bóp chân đ.ấ.m lưng cho chàng à.
Sở Tu Viễn trông ngóng chứ.
Rõ ràng là đã đứng dậy nhưng không thể không ngồi lại.
Lâm Hàn cười rồi cố ý hỏi: “Phu quân, so tài học hỏi chứ?”
Sở Tu Viễn xoa bóp ấn đường, đôi mắt buông thả, yếu ớt đáp: “Phu nhân, sự nhẫn nại của con người có giới hạn.”
Lâm Hàn: “Nam tử hán đại trượng phu, Thái sơn có đè đầu cũng không được khom lưng, chút chuyện vặt này thiếp thân tin phu nhân có thể nhẫn nhịn được.”
“Xì!”
Trong phòng vang lên một tiếng cười phì.
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cũng đang nhìn Lâm Hàn, phát hiện không phải là đối phương thì cùng nhìn ra bên ngoài.
Bên khung cửa có thêm hai cái đầu con con.
Trên mặt Sở Tu Viễn lóe lên chút vẻ không thoải mái, hắn nghiêm mặt nói: “Đến khi nào đấy?”
Sở Dương đi vào đáp: “Lúc cha nói nhẫn nại.”
Lâm Hàn không khỏi liếc nhìn lậu khắc một cái: “Tan học chóng thế?”
Đại Bảo Bảo ngồi xuống đối diện Lâm Hàn: “Đối với bọn con mà nói thì không nhanh đâu. Đối với nương và cha mà nói thì rất nhanh, bởi vì lúc hai người ở cạnh nhau, thời gian ấy à, cứ như con thoi, thoáng chốc đã trôi qua rồi.” Cậu rung đùi đắc ý bày mặt quỷ với cha cậu: “Khao khát thiên trường địa cửu.”
Sở Tu Viễn bị cái ánh mắt mập mờ kỳ quặc của cậu làm cho tức quá hóa cười: “Thì lại làm sao?”
Đại Bảo Bảo vốn cứ tưởng cha cậu sẽ phản bác, thấy hắn thừa nhận ngay thế thì lại nghẹn họng. Sau đó cậu dẩu môi đáp: “Cha là cha, ai dám lôi ra cha làm gì đâu. Phải không? Đại ca.”
Sở Dương gật đầu: “Đúng thế.”
Sở Tu Viễn liếc hai thằng con trai, nói: “Không phải xưa giờ hai đứa con không hợp nhau sao?”
Sở Ngọc không nhịn được nói: “Ấy là vì không gặp phải cha thôi.”
Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Gì cơ?”
Sở Ngọc vội vàng nói: “Lời hay không nói hai lần.” Không đợi cha cậu cất lời, cậu đã kéo ca ca cậu lôi đệ đệ cậu đi: “Đừng có ở đây làm chướng mắt nữa.”
Sở Tu Viễn không khỏi xắn tay áo lên hằm hè.
Đại Bảo Bảo đang không muốn đi trông thấy cảnh ấy liền vội vàng bò dậy bỏ đi.
Lâm Hàn buồn cười.
Sở Tu Viễn lườm nàng: “Còn cười? Đều là do nàng nuông chiều.”
Lời này Lâm Hàn không thích nghe đâu: “Vậy thì sau này ta không chiều nữa, chàng đến mà chiều.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nàng đã bảo: “Chàng có thời gian không?”
Sở Tu Viễn không có, vừa chột dạ vừa ngượng ngùng.
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn vội vàng đi theo: “Sắp ăn cơm rồi, đi đâu đấy?”
Lâm Hàn: “Không cần chàng lo!” rồi men theo lan can hành lang đi về phía Đông.
Cửa của sương phòng đằng Tây mở ra để ló ba cái đầu nhỏ, trông thấy hai người họ đã đi xa thì liếc nhìn nhau một cái, Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Một lúc như thế mà lại cãi cọ rồi?”
Sở Dương lắc đầu bảo: “Cha không dám cãi nhau với nương đâu, ắt hẳn là do cha nói cái gì đó không nên nói rồi, khiến nương không muốn để ý đến cha nữa.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đại ca nói chí phải! Cha thích nhất là cố ý chọc giận nương, thế nhưng nương vẫn cứ hòa hảo với cha.” Nói rồi cậu hừ một tiếng: “Thật chẳng biết nương nghĩ như thế nào nữa.”
Sở Ngọc nhìn hai người họ khuất dạng, như có điều trăn trở, cậu bảo: “Có lẽ là ta biết đấy.”
Sở Dương và Đại Bảo Bảo cùng quay sang nhìn nó, lộ ra vẻ kinh ngạc, sao đệ/huynh biết.
Sở Ngọc: “Tuy rằng cha thích chọc nương nổi giận nhưng cha cũng khá nghe lời nương mà.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Ta cũng nghe lời nương.”
Sở Ngọc lắc đầu: “Không giống nhau. Vãn bối nghe lời trưởng bối là điều nên làm. Nếu như đệ cưới thê tử giống như Mộc ca thì liệu đệ có nghe lời thê tử của đệ không? Trong gia đình Mộc ca, tẩu tẩu rất nghe lời của Mộc ca.”
Đại Bảo Bảo mường tượng một thoáng, không khỏi cau mày bảo: “Ta không muốn nghe lời thê tử đâu, chỉ muốn nghe lời nương thôi.”
Sở Dương hiểu ra rồi: “Nhị Bảo, có phải tuyệt đại đa số con người đều giống như Đại Bảo Bảo, còn kiểu nam nhân giống như cha nghe lời thê tử thì cực kỳ ít, thế nên thi thoảng cha chọc nương tức giận, nương nghĩ đến điểm này nên khó mà so đo tranh cãi với cha không?”
Sở Ngọc gật đầu.
Đại Bảo Bảo không khỏi thắc mắc: “Rất ít ư?”
Sở Ngọc: “Những người mà đệ quen, có ai thì tính người nấy, ngoài cha ra còn có ai nữa không?”
Đại Bảo Bảo vô thức muốn nói là Hoàng đế bệ hạ. Thế nhưng cậu vừa nhớ đến Hoàng hậu cô cô của cậu cũng không dám to giọng nói chuyện với Hoàng đế, chứ đừng nói là ba ngày hai bữa đòi so tài tỉ thí với cha cậu giống như nương nó, cậu lập tức không nói ra được.
Đại Bảo Bảo lại suy nghĩ: “Cha của tẩu tẩu?”
Sở Ngọc lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận