Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 536


Sở Tu Viễn lại nhìn ngó bốn phía xung quanh, trong ba gian phòng chính chỉ có phu thê hai người họ, lúc này hắn mới mở miệng nói: “Chết ở trên người nữ nhân.”
“Khụ khụ!” Lâm Hàn cuống quýt quay mặt đi, sợ ho vào trong chén của hắn.
Sau đó nàng không kiềm lòng được hỏi: “Sao chàng biết?”
Sở Tu Viễn: “Y giả của phủ Hàn vương vốn là ngự y, bệ hạ phái tới. Gia quyến của Hàn vương muốn giấu cũng không giấu nổi. Chuyện này quá mất mặt, bệ hạ ghê tởm nên giao cho ta xử lý, bận mải từ giờ Tỵ đến vừa nãy mới trở về, cổ cũng cứng đờ rồi.” Nói xong hắn không khỏi đưa tay xoa nắn.
Thế nhưng viết quá nhiều công văn nên tay của Sở Tu Viễn cũng đau, xoa nắn được hai cái thì dứt khoát thu tay lại tiếp tục uống trà.
Lâm Hàn trông thấy thế bèn đi tới sau lưng hắn, dùng khuỷu tay ấn giúp vài cái, đến khi thịt trên bả vai của hắn mềm đi mới đổi sang dùng tay bóp: “Còn an táng theo lễ nghi của Hàn vương không?”
Sở Tu Viễn: “Chứ không thì có thể làm như thế nào được nữa. Hắn ta là đệ đệ ruột của bệ hạ, người đã c.h.ế.t rồi, bệ hạ còn níu giữ không buông thì bách tính chắc chắn sẽ cho rằng cái c.h.ế.t của hắn ta có dính líu tới bệ hạ.”
Lâm Hàn: “Chỉ có kẻ ngu muội đần độn mới nghĩ như thế. Hắn ta đã là chim trong lồng, cá trong chậu, phàm là người có chút đầu óc đều biết bệ hạ không cần thiết phải làm bẩn tay mình.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Tuy nói là thế nhưng bệ hạ cũng không phải là thứ vật vàng trắng, ai nấy cũng đều yêu thích. Người hận y, ghen ghét đố kỵ y, cho dù biết chuyện này không có liên quan với bệ hạ thì cũng sẽ đẩy lên người y thôi.”
Lâm Hàn: “Thế nên chàng cũng không đề cập đến chuyện nuôi ong?”
Sở Tu Viễn quay đầu lại nhìn nàng một cách thâm sâu, để nàng tự hiểu được.
Tay Lâm Hàn dùng sức.
Sở Tu Viễn hít vào một hơi rồi kéo tay nàng.
Lâm Hàn vỗ một cái lên bả vai hắn, rồi ngồi xuống đối diện hắn, cách hắn xa xa ra một chút.
Sở Tu Viễn: “Ta cũng muốn, nhưng bị những chuyện khác làm cho quên béng mất. Sau đó nhớ ra thì bệ hạ đã đi rồi. Mà ta cũng không thể đi tìm bệ hạ tiếp được.”
Lâm Hàn: “Ngoài Hàn vương ra còn có chuyện khác nữa ư?”
Sở Tu Viễn suy nghĩ: “Ta có thể nói nhưng nàng không được cười trên nỗi đau của người khác.” Nói rồi hắn bưng chén nước lên.
Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến việc cười cợt hắn bao giờ, nhưng nghe hắn nói như thế, trái lại khiến nàng không kiềm lòng được mà thắc mắc: “Ai c.h.ế.t à?”
Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị sặc nước mà chết, hắn vội vàng đặt cái chén xuống lau miệng: “Đừng nói linh tinh.”
Lâm Hàn: “Ai bảo chàng lề mà lề mề.”
Sở Tu Viễn buông khăn lau mồ hôi xuống, không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Hàn thấy thế thì càng tò mò: “Những người bạn tốt quen biết nhiều năm nọ của chàng bị bệ hạ trách mắng đến cùng à?”
Sở Tu Viễn: “Nàng không thể trông chờ người ta tốt hơn chút nào à?”
Lâm Hàn: “Người có thể khiến ta vui cười trên nỗi đau của kẻ đó thì ngoài bạn tốt của chàng ra thì còn có thể là ai được?” nói rồi nàng ngẫm nghĩ cẩn thận, quả thực không có.
Sở Tu Viễn nghe thấy thế thì không dám lề mề nữa, sợ rằng câu tiếp theo của nàng sẽ nguyền rủa cả nhà người ta mất: “Nữ nhi kia của Lục Thái Thường dạo gần đây đi xem mắt người khác, xem hết người này xem đến người khác, nhưng không vừa ý người nào, nhốn nháo ầm ĩ tới nỗi Lục Thái Thường ăn ngủ khó yên, sáng nay vừa gặp đã hỏi ta rằng chỗ ta còn có ai trẻ tuổi tài tú hay không. Ta lại chẳng phải…”
Lâm Hàn vội nói: “Đợi chút đã, cái người đã đính hôn với Sở Mộc vẫn chưa gả đi sao?”
Sở Tu Viễn bị hỏi thì ngẩn người: “Gả đi?”
Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Đã hơn một năm rồi, còn chưa gả đi ư?”
Sở Tu Viễn hiểu ra, Lâm Hàn lầm tưởng rằng cô nương Lục gia đã gả cho người ta từ lâu rồi: “Vẫn chưa. Lúc vừa mới hủy hôn với Sở Mộc, hình như có người muốn ngỏ chuyện cưới xin với nàng ta, nhưng không biết vì cớ gì mà lại không gặp. Nghe ý của Lục Thái Thường, dạo này không biết là sao mà cứ như trúng tà, chủ động mở miệng đòi đối tượng xem mắt. Kết quả…” rồi hắn không khỏi lắc đầu.
Lâm Hàn nói tiếp lời hắn: “Có Sở Mộc như châu như ngọc ở trước nên coi thường mắt cá sau này, có phải là hối hận cực kỳ rồi không?”
Sở Tu Viễn: “Cái thì thì lại không.”
Lâm Hàn: “Không phải là cứng miệng đấy chứ?”
Sở Tu Viễn không thích nói ai giỏi hơn ai, hôm nay nói nhiều như thế với Lâm Hàn cũng là bởi Lâm Hàn là thê tử của hắn, người thân mật nhất trần ai này: “Cái này thì ta không biết.”
Lâm Hàn thấy thế thì không khỏi nói: “Giả dối!”
Sở Tu Viễn nhướng mày: “Phu nhân, ta là phu quân của nàng đó.”
Lâm Hàn: “Khuỷu tay của ta không thể chĩa ra ngoài (*). Chẳng qua là ta nói lời thật mà thôi. Không hối hận thật mà Lục Thái Thường sẽ tìm chàng đấy? Ếch ba chân chẳng có, nam nhân hai chân hãy khó tìm.”
(*) Ý chỉ không thể theo phe ngoài như khuỷu tay chĩa ra ngoài mà nên cân nhắc lợi ích của bên trong.
(*) Ý chỉ không thể theo phe ngoài như khuỷu tay chĩa ra ngoài mà nên cân nhắc lợi ích của bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận