Y Vương Cái Thế

Chương 16. Bị doạ sợ chết khiếp

Chương 16. Bị doạ sợ chết khiếp
Chương 16
Người dịch: PrimeK tohabong
Chử Mộng Điệp len lén nhìn Tô Kiệt, đáy lòng là dòng nước ấm và khác thường, hắn làm sao biết mình thích ăn tôm? Chẳng lẽ, hắn cũng cùng Vũ Cầm hỏi thăm thứ mình thích ăn? Thế nhưng, Vũ Cầm hẳn là cũng không biết a!
"Sau này, mỗi ngày đều phải ăn chút món mặn, có nghe không?", Tô Kiệt mở miệng nói, trong giọng nói có chút bá đạo không thể nghi ngờ.
Khuôn mặt Chử Mộng Điệp có chút đỏ, càng ngày càng không dám ngẩng đầu, giọng nói của Tô Kiệt có chút hung dữ, nhưng mà, sâu trong nội tâm mình lại... Đúng là rất thích sự bá đạo của hắn.
"Chử Mộng Điệp, ngươi làm sao vậy? ngươi không thể suy nghĩ lung tung, ngươi phải học tập cho tốt!"Chử Mộng Điệp bắt đầu ở sâu trong nội tâm không ngừng lẩm bẩm.
"Còn nữa, cậu không có việc gì đừng cúi đầu, cậu xinh đẹp như vậy, được công nhận là một trong những hoa khôi của trường, nhiều nam sinh như vậy đều thích cậu, cả ngày cúi đầu làm gì?"
Cô gái này, nói như thế nào nhỉ, đẹp hay không tự biết, rõ ràng khuynh quốc khuynh thành, cần gì phải tự ti như vậy chứ? Có lẽ đó là nguyên nhân gia đình
Điều kiện trong nhà cô quá kém, mẹ nuôi cô lớn lên không dễ dàng, từ nhỏ vô hình trung truyền cho cô không ít tin tức điều kiện gia đình không tốt.
Vì thế, trong quá trình trưởng thành, tính cách của cô dần dần trở nên thẹn thùng, nhát gan, một chút tự ti, sợ nói chuyện với người khác vân vân.
Những thứ thuộc về tính cách, phải từ từ thay đổi, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Vũ Cầm các cũng nói, để cho tôi….tôi tự tin một chút, tôi sẽ từ từ thay đổi. "Chử Mộng Điệp đỏ bừng mặt, ngẩng đầu, cổ vũ chính mình cùng Tô Kiệt.
Đúng rồi, ăn nhiều một chút. "Tô Kiệt có chút cao hứng, gắp một con tôm cho cô.
Tiếp theo.
Bữa cơm này ăn, nói như thế nào nhỉ, quá khó chịu, thật sự là người vây xem càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều học sinh vốn đang ăn cơm ở nhà hàng khác, đều đi tới Nhà ăn số 3, chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy hình ảnh nữ thần Chử Mộng Điệp cùng nam sinh cùng ăn cơm trưa.
Đến cuối cùng, nhà ăn số 3 đều chật như nêm cối.
Sự thu hút của cậu có chút khủng bố. "Tô Kiệt cảm thán nói.
"Anh rất thích trà sữa này sao?" Chử Mộng Điệp chú ý tới Tô Kiệt đã uống hết một ly trà sữa, trong đôi mắt đẹp có chút tò mò và vui mừng.
Rất thích, trà sữa Ô Long, 50% đường, cũng không tệ lắm, chỉ là khoai môn hơi ngấy. "Tô Kiệt nhìn nhãn trà sữa, khen một câu.
Người nói vô tâm, nhưng Chử Mộng Điệp lại để ý, Tô Kiệt thích uống trà sữa, mình muốn báo đáp anh ấy, có nên mỗi ngày ship trà sữa cho anh ấy không?
Tuy nhiên, một ly trà sữa hơn 10 đồng......
"Cùng lắm thì, sau này mình sẽ ăn ít cơm hơn một chút, cơm tối vốn... vốn cũng không cần ăn nhiều. Học bổng lần này nhận được hơn 1500 đồng, học bổng này đều là công lao của Tô Kiệt, mình bỏ ra 750 đồng mua trà sữa cho anh ấy, cũng có thể mua được rất nhiều cốc rồi." Chử Mộng Điệp đáy lòng nghĩ, đã có quyết định.
Ngay lúc này.
Tô Kiệt không biết là, Chúc Trì Linh đang xem những topic của đại học Vân Châu, về phần cơm trưa, cô chỉ ăn một miếng bánh mì.
Chúc Trì Linh không có bạn bè gì, thậm chí ngay cả bạn cùng phòng và quan hệ của cô cũng không tốt, cũng không có cách nào, cô quá mức chói mắt, chói mắt đến mức khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách!!!
Nói học tập, cô là người đạt điểm cao nhất đại học Vân Châu lần này.
Nói tài nghệ, tuy rằng tiệc tân sinh cô không có tham gia, nhưng, phàm là đi tra tư liệu liền biết, ngón đàn dương cầm của Chúc Trì Linh là cấp bậc thần tiên, có thể xưng thiên tài.
Nói nhan sắc, nói như vậy đi, Chử Mộng Điệp ở đại học Vân Châu ba mươi khóa thậm chí năm mươi khóa, đều tuyệt đối là hoa khôi trường, không cần tranh luận, nghiền ép những người khác rất nhiều cấp bậc, hết lần này tới lần khác, có Chúc Trì Linh ở đây, Chử Mộng Điệp chỉ có thể xếp thứ hai.
Nói gia thế, Chúc gia là gia tộc đỉnh cấp Vân Châu, đứng hàng top 3.
Dù sao, cô chính là ưu tú đến làm cho người ta tự ti, không dám tiếp cận, thế cho nên, tại đại học Vân Châu, trước mắt, không có mấy người dám theo đuổi Chúc Trì Linh, Phùng Triết một hai ngày nay dường như biến mất cũng là chuyện tốt.
Bởi vì không có bạn bè, niềm vui thú của Chúc Trì Linh là xem những bài post, xem tin tức, chơi game, ngược lại có chút cảm giác cô đơn.
Mà hôm nay, trong bài post, 10 bài post có 10 bài đều là về Tô Kiệt và Chử Mộng Điệp.
"Tên đàn ông cặn bã, ngày hôm qua còn nói mình là của hắn, hôm nay liền cùng Chử Mộng Điệp ăn cơm trưa rồi." Chúc Trì Linh nói thầm một câu, cũng không nhiều tức giận, chính là có một chút ghen tuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận