Y Vương Cái Thế

Chương 72. Hắn ta quá yếu, lười để ý

Chương 72. Hắn ta quá yếu, lười để ý
Chương 72
Người dịch PrimeK tohabong
Đồng thời, màn hình vốn truyền hình trực tiếp hai nữ sinh quyết đấu, đột nhiên tối một chút, sau đó biến thành một cái do khối vuông tạo thành hình đầu sói, phảng phất như đầu sói mở miệng nói chuyện.
Hình như là một loại kỹ thuật hacker.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối, đối phương đều có thể thông qua màn hình lớn từ xa quan sát trận quyết đấu này.
Tư...... Tư...... Tư Kình ca ca...... Lữ Ngọc Nghiên kích động, sắc mặt đỏ bừng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân thể dục lặng lẽ không một tiếng động!!!
Tất cả mọi người kinh hãi, khiếp sợ, hơi hưng phấn nhìn về phía màn hình lớn, dù là cách màn hình lớn, đều có thể cảm nhận được cái hình đầu sói này mang đến cảm giác áp bách.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Kiệt.
Tựa hồ, đang chờ đợi câu trả lời của Tô Kiệt.
Nhưng...... Nhưng Tô Kiệt dường như không nghe thấy giọng nói và sự khiêu khích của Tư Kình, chỉ nắm lấy tay Vân Tinh Dao, từng bước từng bước, đi ra ngoài sân thể dục.
Lần này.
Bầu không khí Tư Kình tạo ra, giống như rơi vào vũng bùn.
Người ta không thèm để ý ngươi.
Bỏ qua ngươi!!
Tôi hỏi lại cậu, phải làm như thế nào?! "Tư Kình mở miệng lần nữa, cảm giác áp bách trong giọng nói càng nặng hơn, giọng nói cũng lớn hơn ba phần.
Người điều khiển hình đầu sói để nói chuyện kia có phải rất mạnh hay không, hắn giống như đang khiêu khích cậu, muốn khiêu chiến cậu đấy. "Vân Tinh Dao tò mò hỏi một câu, có chút không được tự nhiên, bởi vì, giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của cô bị Tô Kiệt nắm thật chặt.
Bởi vì toàn bộ sân thể dục đều rất yên tĩnh.
Giờ phút này, Vân Tinh Dao giọng nói cũng không nhỏ, cũng không có cố ý đè thấp, rất nhiều người vẫn nghe thấy.
Tô Kiệt trả lời: "Hắn ta quá yếu, cũng lười để ý.
Ăn ngay nói thật.
Mà lời này, hiển nhiên, bị rất nhiều người nghe thấy, bao gồm Tư Kình!
Ngươi muốn chết” Trên màn hình lớn, đầu sói run rẩy, giọng nói đều lớn hơn rất nhiều, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
Khanh khách...... "Vân Tinh Dao lập tức nở nụ cười, Tô Kiệt rất thối, nhưng, tôi rất thích loại thối này.
Còn cười, cậu có biết là cậu rát ngốc không? Người ta buổi sáng thua cậu, nếu như không có gì đặc biệt dựa vào, cậu cảm thấy buổi chiều sẽ gióng trống khua chiêng cùng cậu quyết chiến sao?"
"Nhưng là, buổi sáng thực lực không bằng tôi, buổi chiều thì có cái gì đặc biệt để dựa vào?
Lữ Ngọc Nghiên này giữa trưa dùng đan dược có thể lập tức đột phá mấy cái tiểu cảnh giới, không được sao?"
Vân Tinh Dao trực tiếp ngây ngẩn cả người: "Tô Kiệt, lúc trước cậu ở trên đài nói cô ta dùng Thăng Khí đan gì, là thật sao?
Có chút khát vọng.
Chính mình nếu có loại đan dược này, có thể tăng thực lực đồng thời, còn không cần tu luyện, thật tốt.
Tu luyện thật nhàm chán nha.
Dùng Thăng Khí đan, ảnh hưởng đến căn cơ võ đạo,thôi dẹp cái suy nghĩ này đi. "Tô Kiệt lắc đầu, thật sự là hết chỗ nói, cô gái này căn bản không có khí chất của võ đạo giả, nhưng hết lần này tới lần khác, thiên phú võ đạo vô cùng tốt, có thể cảm giác được cô ta cách võ giả cảnh tầng bảy không xa, mà mấy ngày nay, cô gái này đại khái là không có tu luyện cũng có thể sắp đột phá? Ông trời quá sủng ái nàng!
Mau về ký túc xá tu luyện đi, cố gắng lên, Lữ Ngọc Nghiên không tính là gì. "Đưa Vân Tinh Dao đến dưới lầu ký túc xá của cô, Tô Kiệt dặn dò một câu rồi rời đi.
Hừ, tên lừa đảo, còn dạy tôi tu luyện"Vân Tinh Dao nhìn bóng lưng Tô Kiệt vội vàng rời đi, phun một câu.
Tô Kiệt không trở về ký túc xá của mình, mà gọi điện thoại cho Chử Mộng Điệp, bảo cô chờ mình ở cửa.
Hai ngày nay quá bận rộn, đều xem nhẹ Mộng Điệp, cô vẫn gửi wechat cho mình, nhưng mình gần như không trả lời.
Hai ngày nay hắn cùng Trì Linh đi dạo phố, xem phim, dạo khu vui chơi......
Cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Hơn mười phút sau.
Cổng trường.
Chử Mộng Điệp nhìn thấy Tô Kiệt đang chờ mình, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là sung sướng, do dự một chút, vẫn bước nhanh về phía trước, sau đó cố nén ngượng ngùng, lấy dũng khí, khoác cánh tay Tô Kiệt.
Mùi thơm thoang thoảng dập dờn vào chóp mũi Tô Kiệt, nha đầu này lại học được cách dùng một chút nước hoa, mùi rất nhạt, rất dễ ngửi.
Đó là một khởi đầu tốt.
Hắn rõ ràng cảm giác được, tính cách Mộng Điệp chậm rãi thay đổi, tự ti, nhát gan, ít nói vân vân mây mây đang giảm bớt.
Lời nói của hắn có tác dụng.
Chử Mộng Điệp ăn mặc cũng bình thường, chỉ là áo lông màu trắng bình thường phối hợp với quần jean màu lam nhạt, cho dù như thế, cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp vẫn được tôn lên nhìn dài miên man, ngược lại kiểu tóc đã thay đổi, mái tóc dài xõa vai hơi mang theo một chút xoăn, ánh mắt lớn long lanh đẹp đến nao lòng.
Tóc của em do Viên Viên làm, cậu ta vừa mua cái kẹp uốn tóc. "Mộng Điệp nhỏ giọng nói, có chút ngượng ngùng:" Nếu như anh không thích………em ......
Thích, rất đẹp. "Tô Kiệt sờ sờ đầu cô:" Đi, chúng ta đi chợ đêm.
Chử Mộng Điệp đôi mắt đẹp sáng ngời, gật đầu, có Tô Kiệt, cô thậm chí đều nguyện ý đi dạo phố, trước kia, trước kia, cô không thích ra chỗ quá đông người.
Hai người đi về phía chợ đêm thành phố gần đại học Vân Châu.
Trong phạm vi 10 nghìn mét có ước chừng 30 trường đại học, hình thành một làng đại học, tự nhiên cũng mọc lên chợ đêm.
Chợ đêm này rất nhộn nhịp, chủ yếu là bán đồ ăn vặt còn có một ít đồ trang sức nhỏ gì đó, vật đẹp giá rẻ, lui tới cơ bản đều là sinh viên đại học.
Đèn rực rỡ mới lên, trong lúc bất tri bất giác, Chử Mộng Điệp đã từ khoác cánh tay Tô Kiệt biến thành tay trong tay Tô Kiệt, cô vui vẻ như là một con bướm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay kia cầm một xiên hồ lô đường.
Đúng vậy, vui vẻ!!!
Bỏ qua tự ti và ngượng ngùng, cô cũng rất cởi mở.
Tô Kiệt nhìn thấy, rất vui vẻ.
Sinh viên qua lại trên chợ đêm, nhất là nam sinh, chỉ cần nhìn thấy Chử Mộng Điệp, đều nhìn thêm vài lần, có người thậm chí bởi vì ngây người làm cho bạn gái mình tức giận.
Mộng Điệp, dẫn em đi dạo phố, đúng là mạo hiểm! "Tô Kiệt không khỏi cảm thán:" Hồng nhan họa thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận