Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 103: Chương 103

Bạch Tú Tú định trách mắng Diệp Xu, nhưng bị cách xưng hô này của nàng làm cho ngạc nhiên.
Quan hệ giữa nàng và Diệp Xu cũng không tốt, trước kia Diệp Xu đều gọi nàng là “Bạch đường chủ”, chỉ khi ở trước mặt cha, nàng mới giả vờ gọi 'Bạch tỷ tỷ'. Bạch đại tỷ gì chứ. Hơn nữa, nàng vừa mở miệng đã châm chọc mình vô lễ, ai cho nàng dũng khí làm chuyện này, còn dám lý sự, đúng là không biết nhìn lại mình. Quay về, nàng ta nhất định phải tường thuật với lão Bảo chủ để nàng chịu phạt.
"Chuyến đi Pháp Hoa tự lần này của Bảo chủ không thu hoạch được nhiều lắm, tính hình cũng tốt." Bạch Tú Tú châm chọc đánh giá Diệp Xu. Nàng ta hỏi nàng có lấy được bí kíp hay không, thấy nàng lắc đầu thì cười lạnh, đúng như trong dự liệu. Sau đó lại chất vấn Diệp Xu vì sao lại giết chết Chu Tam tỷ: “Một trong những thuộc hạ ta phái đến Pháp Hoa tự đột nhiên biến mất không tung tích, chẳng lẽ là do ngươi làm? Hơn nữa, ba thuộc hạ của ta đều chết ở huyện Lạc Hồng, ngày hôm đó Bảo chủ tình cờ cũng có mặt ở đó, sao có thể trùng hợp như vậy?
"Không phải trùng hợp." Diệp Xu lập tức lắc đầu, sửa lại lời của Bạch Tú Tú.
"Ồ, vậy là cái gì?" Ngữ điệu của Bạch Tú Tú không đổi, hỏi.
"Ngươi vẫn phái người giám sát ta, thì đương nhiên ta ở đâu, bọn họ cũng ở đó. Đây không phải trùng hợp mà rõ ràng là cố ý sắp xếp. "Diệp Xu nắm chặt chén trà trống trong tay, tức giận nói: “Nếu ngươi cảm thấy ta không thích hợp làm Bảo chủ thì cứ nói thẳng, ta nhường cho ngươi là được, không cần phải xúi giục, khống chế ta như vậy. Ta không thích bị người ta đùa giỡn như kẻ ngốc!"
Bạch Tú Tú nhíu mày, kinh ngạc đánh giá Diệp Xu một lần nữa. Nha đầu này hình như không giống trước kia nữa, không còn là người đầu óc ngu xuẩn mặc người khác tùy ý khống chế mà đã tự biết suy nghĩ vấn đề.
"Đây là mệnh lệnh của lão Bảo chủ." Bạch Tú Tú đành phải lấy lão Bảo chủ, vũ khí quyền lực nhất ra để dọa nàng: “Hơn nữa ngươi cũng nên biết, Chu Tam tỷ từng là người đáng tin nhất bên cạnh lão Bảo chủ, mặc dù ngươi bất mãn với nàng, cũng không nên giết người như vậy. Thế chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt lão Bảo chủ, không để lão Bảo chủ vào trong mắt."
“Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được."
Diệp Xu cũng không có ý định nói Chu Tam tỷ là gian tế của Yến Vương cho Bạch Tú Tú, để mặc nàng ta tiếp tục hiểu lầm. Nếu nàng ta hoàn thành tốt bổn phận, không cáo trạng với Diệp Hổ thì chuyện này coi như xong. Nhưng nếu nàng không an phận, chạy tới chỗ Diệp Hổ thêm mắm thêm muối, chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, kết quả sẽ rất thú vị.
"Ngươi..."
Bạch Tú Tú bị phớt lờ thì càng tức giận. Nàng không nghĩ, sau khi rời khỏi lão Bảo chủ, Diệp Xu còn có thể kiêu ngạo như vậy. Trước kia cho dù Diệp Xu chướng mắt nàng ta, nhưng mỗi lần nàng ta truyền đạt mệnh lệnh của lão Bảo chủ, nàng vẫn sẽ nhịn xuống. Nhưng bây giờ nàng lại không hề sợ hãi. Bạch Tú Tú hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, sau đó tiếp tục cười lạnh.
"Có ý tốt lại trở thành lừa dối! Nếu bị lão Bảo chủ trách phạt, đến lúc đó ngươi đừng trách ta không nhắc nhở."
"Được." Diệp Xu lạnh nhạt đáp, còn chứa một theo chút vui vẻ, khiến Bạch Tú Tú càng tức giận.
Bạch Tú Tú trừng mắt liếc Diệp Xu mấy lần, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ. Tiếng hừ này rõ ràng đang tuyên bố với Diệp Xu: Ngươi cứ chờ sống không bằng chết đi.
Sau khi người đi, Trang Phi vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi Diệp Xu tiếp theo nên làm gì.
"Cô nương, hay chúng ta trốn đi. Ta tính toán, hiện tại chúng ta còn ba ngàn lượng bạc, tiết kiệm một chút sống qua ngày, cũng có thể mua một mảnh đất cũng đủ sống. Nhưng chúng ta không thể ở lại Trung Nguyên. Hay chúng ta tới Quan Ngoại đi, như thế Bách Hiểu Đường mới không tìm được chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận