Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 105: Chương 105

Triệu Lăng lập tức nhận lấy cái khay, sau đó quay lại nhìn Diệp Xu với ánh mắt khô khan, ý tứ rất rõ ràng: ngươi có thể đi rồi.
Diệp Xu lặng lẽ xoay người, bực tức rời đi, thuận tiện mắng chửi đại ma đầu trăm ngàn lần ở trong lòng.
“Lòng son ta hướng trăng sáng, nào ngờ trăng lại chiếu kênh mương.”
Người như đại ma đầu này chính là không coi trọng, cho nên mới không biết điều!
Diệp Xu bất mãn hừ hai tiếng, phất tay áo mà xuống lầu.
Phong Lễ Hòa vừa mới mua một đống kẹo đường thổi từ bên ngoài trở về, hắn ta đều đã chia phần lớn kẹo cho đám thuộc hạ của Diệp Xu, trong tay chỉ còn lại bốn que kẹo có hình dạng đẹp nhất. Sau khi nhìn thấy Diệp Xu, hắn ta lập tức đưa cái kẹo đẹp nhất trong tay cho nàng.
Diệp Xu bị hoa văn trên kẹo đường thổi thu hút. Một tiểu nữ hài mang hồ điệp trên đầu, có mũi có mắt, ngay cả hoa thêu trên váy lụa cũng có, còn làm ra cực kỳ tinh xảo nữa.
“Cái này thật sự rất đẹp.” Diệp Xu giơ kẹo lên ngắm nhìn tỉ mỉ mà đã quên đi chuyện khó chịu vừa rồi.
“Phải, thật là đẹp mắt.” Phong Lễ Hòa lơ đễnh nhìn gương mặt cười rộ lên đáng yêu nhất của Diệp Xu.
Lúc này, Trang Phi vừa xuống lầu, bắt gặp ánh mắt nhìn Diệp Xu của Phong Lễ Hòa thì nghiến chặt răng hàm. Nàng ấy lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, vội vàng sáp đến đây hỏi Phong Lễ Hòa rằng có kẹo đường thổi của nàng ấy hay không. Bấy giờ Phong Lễ Hòa mới hoàn hồn, vội vàng lấy một que kẹo đường thổi còn lại trong tay đưa cho Trang Phi.
Trang Phi nhìn chằm chằm Phong Lễ Hòa, cắn kẹo đường thổi răng rắc răng rắc mấy miếng, trong nháy mắt đã ăn hết sạch kẹo đường thổi. Mà đôi mắt nhìn chằm chằm Phong Lễ Hòa của Trang Phi kia còn càng biết ăn thịt người hơn cái miệng đang ăn kẹo đường thổi của nàng ấy.
Phong Lễ Hòa rất sửng sốt trước hành động này của Trang Phi, hắn ta hỏi nàng ấy sao lại ăn nhanh như vậy.
Diệp Xu cũng khó hiểu: “Phải rồi, kẹo đường thổi xinh đẹp biết mấy, sao ngươi không ngắm nhìn mà lại ăn hết thế?”
“Ngắm cái gì mà ngắm, có thể có cái gì xinh đẹp chứ.” Trang Phi hếch cằm lên, lúc đối diện với Phong Lễ Hòa, nàng ấy cố tình dừng một lát, rồi mới bổ sung thêm nửa câu sau: “Có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là kẹo làm bằng đường thôi, vào trong bụng rồi thì đều như nhau cả.”
Diệp Xu nhìn Trang Phi với vẻ buồn bực: “Nói như thế nào đấy, sáng sớm mà tính tình không tốt rồi, ai trêu chọc ngươi rồi hả?”
Trang Phi rối rít chạy theo Diệp Xu xin lỗi bồi tội, sau đó cố ý đi ngang qua lườm Phong Lễ Hòa một cái, rồi giậm chân xuống dưới lầu.
“Nàng ấy bị ta nuông chiều đến hư rồi, xin Phong đại ca chớ trách móc.”
Sau khi bị Trang Phi nhằm vào, Phong Lễ Hòa có chút chột dạ, hắn ta xấu hổ sờ sờ mũi mà cười mỉa, sau đó chỉ lên trên lầu, nói với Diệp Xu rằng bản thân đi đưa số kẹo đường thổi còn lại cho Tống Thanh Từ và gã sai vặt của hắn.
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Diệp Xu nói xong thì lập tức xoay người xuống lầu.
Cẩn thận một chút ư? Hắn ta chỉ là đi tặng kẹo đường thổi cho thư sinh thôi, cẩn thận cái gì chứ?
Trong lòng Phong Lễ Hòa có hơi nghi hoặc, lại nhớ ra Diệp cô nương cũng là người giang hồ, có thể nói dặn dò cẩn thận với người ta thành thói quen rồi, buột miệng nói nhầm rồi thì phải.
Phong Lễ Hòa nhiệt tình cầm kẹo đường thổi đi đến trước cửa phòng Tống Thanh Từ, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã bất ngờ mở ra, hắn ta đối diện với gương mặt khô khan của Triệu Lăng.
“Công tử nhà ta không ăn được thứ này, rất cứng.” Triệu Lăng nhìn thấy thứ trong tay Phong Lễ Hòa thì lập tức hiểu được ý đồ của hắn ta, vô cảm lên tiếng.
“Đây cũng có phần của ngươi đó, ngươi ăn không?”
Phong Lễ Hòa đưa kẹo đường thổi đến trước mặt Triệu Lăng, thuận tiện ngó vào trong phòng nhìn, phát hiện Tống Thanh Từ đang ăn điểm tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận