Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 106: Chương 106

Tất cả các món ăn trên bàn đều tinh xảo, mà hơn nữa hắn ta cũng không thể nói ra tên của mấy món này. Hai ngày nay, mọi người đều nếm thử rượu ngon hay đồ ăn ngon của khách điếm này rồi, Phong Lễ Hòa rất chắc chắn không có mấy món mà Tống Thanh Từ đang ăn này. Cho nên, hắn ta rất dễ dàng suy ra những đồ ăn này đều là Diệp cô nương làm cho hắn.
Phong Lễ Hòa bỗng nhiên có chút ước ao “ăn không nuốt trôi” của Tống Thanh Từ, nếu hắn ta cũng như vậy thì có phải Diệp cô nương cũng sẽ đặc biệt làm những mỹ vị này cho hắn ta hay không?
Ước ao thì ước ao, nhưng Phong Lễ Hòa vẫn cảm thấy bản thân nên biết thỏa mãn. Thỉnh thoảng có thể ăn đồ ăn của Diệp cô nương nấu một lần thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi, hắn ta không thể tăng thêm gánh nặng cho Diệp cô nương nữa.
Triệu Lăng cầm một que kẹo đường thổi, nói lời cảm tạ với Phong Lễ Hòa.
Lúc này, Tống Thanh Từ đã dùng xong bữa, mới đứng dậy điềm nhiên chào hỏi với Phong Lễ Hòa.
Phong Lễ Hòa thấy thức ăn trên bàn chỉ ăn được một nửa, vội vàng hỏi hắn đã ăn xong hay chưa.
Tống Thanh Từ nói xong rồi.
“Vậy ta dọn dẹp giúp ngươi.” Phong Lễ Hòa vừa dứt lời, lập tức dọn dẹp hết đồ ăn còn thừa trên bàn, bưng về phòng của bản thân.
Tống Thanh Từ nhíu mày lại.
Trong mắt của Triệu Lăng lập tức lóe lên sát khí, hắn ta âm thầm siết chặt nắm đấm, rất muốn đi đánh cho tên thối tha không biết xấu hổ dám ăn cơm thừa của Cung chủ nhà hắn ta này một trận tơi bời. Chỉ chờ Cung chủ nhà mình nói một tiếng, hắn ta sẽ lập tức xông qua!
Cuối cùng Tống Thanh Từ không nói lời nào, chậm rãi thong thả bước đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Ô cửa sổ này của phòng hắn vừa vặn đối diện với đường cái.
Lúc này, Diệp Xu đang cầm kẹo đường thổi, ngồi dưới tán cây liễu ở con phố đối diện vừa nói vừa cười với Trang Phi. Sau đó, hai người múa quyền, hình như Diệp Xu đã thua, Trang Phi há miệng muốn cắn kẹo đường thổi trong tay Diệp Xu. Nàng lập tức giấu kẹo đường thổi ra sau lưng, trốn tránh Trang Phi.
“Cô nương chơi xấu!” Trang Phi ấm ức nói.
“Chơi xấu thì thế nào? Trước khi chơi, ngươi cũng không nói không thể chơi xấu mà.” Diệp Xu lên tiếng ngụy biện.
Trang Phi hừ một tiếng, nàng ấy khởi động thân thể một lát rồi nhắc nhở Diệp Xu: “Nếu cô nương đã nói như vậy, thế thì đừng trách thuộc hạ sử dụng thủ đoạn đặc biệt.”
Trang Phi nhanh chóng đánh úp bất ngờ, thi triển ra đủ loại tư thế với tốc độ cao để giành lấy cây kẹo đường thổi. Thế nhưng, cho dù nàng ấy có lăn qua lăn lại ra sao, Diệp Xu cũng có thể thoải mái hóa giải một cách nhanh nhẹn, bảo vệ vững chắc cho kẹo đường thổi trong tay nàng.
Trang Phi phát hiện ngay cả một góc áo của Diệp Xu mà bản thân cũng không sờ được, nôn nóng đến độ đành phải giậm chân.
Tống Thanh Từ nhận ra trong chiêu thức trốn tránh người khác của Diệp Xu có bóng dáng của kiếm pháp Cửu Linh, hắn hơi rũ mắt, khẽ cười một tiếng. Sau đó, Tống Thanh Từ mới nghiêm mặt xoay người, dẫn theo Triệu Lăng vội vàng xuống lầu. Hai người đi ra từ cửa sau của khách điếm, cưỡi ngựa chạy đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Sau khi ở trong phòng ăn hết đồ ăn mỹ vị còn thừa một cách vui vẻ, Phong Lễ Hòa xuống lầu. Hắn ta nhìn thấy Diệp Xu và Trang Phi đang đùa giỡn với nhau, thì ghé vào bên cửa sổ của đại sảnh, vừa len lén ngắm nhìn Diệp Xu vừa tự cười đến vui vẻ.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy chạy nhanh trên đường, sau khi xe ngựa chạy được bốn năm trượng thì đột nhiên dừng lại, một gã nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước từ trong xe xuống. Nam tử vội vàng vòng lại, đứng từ xa quan sát Phong Lễ Hòa, sau khi chắc chắn là hắn ta thì nam tử lập tức tiến lên chắp tay hành lễ với người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận