Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 107: Chương 107

“Không ngờ sẽ gặp Phong đại hiệp ở đây.” Kim Vạn Lượng vui mừng nói.
Phong Lễ Hòa nhận ra là Kim Vạn Lượng, cười ha hả nói phải: “Ôi chao, sao ta lại quên mất, Kim huynh sẽ ở Lư Châu, phú hộ giàu số một ở Lư Châu!”
Kim Vạn Lượng xấu hổ xua tay, bảo Phong Lễ Hòa tuyệt đối đừng gọi hắn ta như vậy: “Chẳng qua chỉ là vận số tốt mà thôi, mới có thể làm ăn buôn bán lời được chút tiền. Ta hoàn toàn không dám quên gốc, hằng năm đều sẽ quyên góp lương thực, bố thí cháo và phát thuốc cho đám bách tính.”
“Ai, Kim huynh khách sáo quá rồi, nếu người giàu có trong thiên hạ đều có thể thích làm việc thiện giống huynh, vậy đó là phúc khí của đám dân chúng nghèo khổ mà.”
Kim Vạn Lượng hỏi Phong Lễ Hòa rằng lần này đến Lư Châu vì chuyện gì, nếu không chê thì hắn ta muốn mời Phong Lễ hàn đến quý phủ của hắn ta ở. Nhà hắn ta có nói như thế nào cũng thoải mái hơn khách điếm này.
Phong Lễ Hòa liếc mắt nhìn Diệp Xu ở bên kia, lập tức lắc đầu từ chối: “Một người thô lỗ như ta, ở chỗ nào cũng như nhau cả, sẽ không làm phiền Kim huynh.”
“Cũng được, vậy nếu Phong đại hiệp có chuyện gì, hoặc là thiếu thứ gì, hoặc cần giúp đỡ thì tuyệt đối đừng khách sáo, cứ việc đến quý phủ tìm tại hạ. Hoặc là đại hiệp tùy tiện tìm một cửa tiệm có chiêu bài mang Kim ký, bảo bọn họ truyền lời cho ta cũng được.” Kim Vạn Lượng lại lần nữa hành lễ với Phong Lễ Hòa, tạ ơn ân cứu mạng năm đó của Phong Lễ Hòa.
Phong Lễ Hòa cười phóng khoáng, bảo Kim Vạn Lượng không cần nhớ trong lòng, năm đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức của hắn ta mà thôi.
...
Sau khi nhìn thấy Phong Lễ Hòa nói chuyện với Kim Vạn Lượng, Trang Phi dùng bả vai huých Diệp Xu một cái, ra hiệu bảo nàng nhìn về phía Phong Lễ Hòa.
“Người quen thôi.”
Sau khi nhìn thấy Phong Lễ Hòa, Diệp Xu không nhịn được nhắc nhở Trang Phi rằng sau này không cho phép nàng ấy nói chuyện vô lễ trước mặt người ngoài nữa.
Trang Phi liên tục nhận lời xin lỗi, nàng ấy do dự một lát, mím môi hỏi Diệp Xu: “Nhưng cô nương thật sự không nhìn ra sao?”
“Nhìn ra cái gì?” Diệp Xu hỏi lại.
“Phong đại hiệp thích cô nương đó.” Trang Phi không nhịn được mà nói ra sự thật.
“Hắn ta thích ta ư?” Diệp Xu cảm thấy nực cười không thôi, hỏi Trang Phi có chứng cứ gì không.
“Cái này còn cần chứng cứ sao, ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi. Xem ánh mắt của hắn ta nhìn cô nương kia thì biết ngay, nhìn chằm chằm, chẳng khác nào một con sói đói bụng ba năm cuối cùng cũng thấy thịt.” Trang Phi ghét bỏ mà bĩu môi lên tiếng.
Diệp Xu chống cằm nhớ lại những chi tiết nàng và Phong Lễ Hòa ở chung mấy ngày nay, lúc trước không nghĩ, cũng không chú ý đến. Mà nay có lời nhắc nhở như vậy của Trang Phi, hình như có chỗ nào không đúng thì phải.
“Hắn ta thích ta nhanh như vậy sao?” Diệp Xu vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ, có chút không tin.
Trang Phi: “Cô nương và hắn ta cũng ở chung bao nhiêu ngày rồi, đây còn xem như là nhanh sao? Bao nhiêu nam nhân ở trên đường liếc mắt một cái đã thích người ta, rồi trực tiếp bắt người ta về nhà, loại chuyện này rất thường thấy ở Lăng Vân Bảo của chúng ta, cô nương cũng không phải chưa từng nhìn thấy mà.”
Diệp Xu nghe nói loại chuyện cưỡng ép dân nữ lại chẳng lạ lùng gì ở Lăng Vân Bảo thì vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, vậy mà lại thiếu tôn trọng phụ nữ như thế. Nàng không quen nhìn loại chuyện nam nhân cậy thế ức hiếp nữ nhân này nhất, thân là Bảo chủ của Lăng Văn Bảo, nàng rất cần phải thanh trừ hoàn toàn nếp sống tác phong không đứng đắn này!
Sau khi Diệp Xu “hăng hái khí thế” ở trong lòng, nàng mới nhận ra bản thân đã có chút “trách nhiệm của Bảo chủ trên người”.
Mỗi ngày được đám người Trang Phi gọi Bảo chủ này Bảo chủ nọ, khiến bây giờ nàng đã hoàn toàn nhập vai vào thân phận này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận