Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 112: Chương 112

Giọng nói của Tống Thanh Từ mềm mại dịu dàng, phù hợp với nội dung mà hắn miêu tả, có vẻ thật đáng thương.
Nếu như là người không biết thân phận của hắn, khi nghe những lời này, chắc chắn sẽ bắt đầu cảm thấy thương xót. Nhưng Diệp Xu đã hiểu quá rõ đức hạnh của Tống Thanh Từ là như thế nào, hắn chính là một con sói đuôi to đội lốt cừu giả vờ hiền lành. Nàng không hề có một chút lòng đồng tình nào đối với hắn, nhưng thật ra lại có một lòng muốn giết hắn!
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu không nói lời nào, vẫn giữ dáng vẻ không mảy may biểu hiện ra một chút e lệ nào, mà ngược lại cứ tiếp tục nói chuyện với Diệp Xu rất thẳng thắn vô tư.
“Là cô nương nói luyến tiếc ta trước, thật sự hy vọng ta có thể làm quan, muốn hỗ trợ ta, nên ta mới tin lời nói của cô nương, rồi mới nói mất lời sau đó. Hay là cô nương cũng không có ý như vậy, vừa rồi chỉ là khách sáo với ta và nói dối mà thôi? Vậy thì xin Diệp cô nương hãy xem như vừa rồi Tống mỗ chưa từng nói gì cả, không sao đâu.”
Chậc chậc, thật sự là đổ ngược lại hết trách nhiệm lên đầu nàng, giờ thành nàng nói mà không giữ lời trước rồi sao?
Thế mà lại không biết xấu hổ nói ra câu “không sao đâu”, nhìn vẻ mặt không vui hiện tại của ngươi, rõ ràng chính là “có sao”.
Diệp Xu biết, đại ma đầu là cung chủ của Thăng Dương cung, nên sẽ hoàn toàn không thật sự đi làm quan, nói thẳng ra thì những lời này của hắn là đang thử thách nàng. Người cực kì trân trọng mạng sống như nàng, đương nhiên phải tuân theo nguyên tắc sinh tồn nhất quán của mình, lúc nào nên phối hợp diễn trò thì nhất định phải phối hợp.
Kết quả lần này tương đối thê thảm, lúc trước còn có một ít hy vọng, cho rằng đến Dương Châu là có thể giải tán. Hiện tại, xem ra điều đó đã xa vời vợi.
Diệp Xu thậm chí còn có một ý nghĩ vô cùng đáng sợ: Vốn dĩ đại ma đầu đã không thể tính chuyện buông tha cho nàng, thì chẳng qua Dương Châu chỉ là một miếng bánh mà hắn vẽ ra cho nàng, từ lâu hắn đã tính toán từng bước một chuyện gài bẫy bắt nàng làm nô lệ rồi.
Nhìn từ một góc độ khác, sự ỷ lại này của đại ma đầu đối với nàng, dù nhiều hay ít thì cũng đã khẳng định tài nấu nướng của nàng, khiến cho Diệp Xu có một chút cảm giác thành tựu như thế. Nhưng mà ngoại trừ điều này ra thì, ừm……
Quên đi, nếu nghĩ về nó theo hướng lạc quan thì, cứ cho là trả học phí cho kiếm pháp Cửu Linh đi. Bây giờ xem ra, ngoại trừ tính tình có hơi xảo quyệt của đại ma đầu, vẫn luôn quá mức yên tĩnh làm người ta không suy đoán ra được, thì hắn không có tật xấu đặc biệt gì để khó hầu hạ cả. Làm người phải biết đủ, nàng có thể sống an toàn ở bên cạnh đại ma đầu, thì đã là một con cá chép nhỏ may mắn rồi.
Sau khi trải qua quá trình xây dựng tâm lý khá dài, Diệp Xu đã thể hiện ra trạng thái tốt đẹp nhất.
Nàng cười hì hì rồi vỗ đùi một chút, như thể vừa mới nhận ra rằng lời đề nghị của Tống Thanh Từ rất có lý.
“Được thôi, ta có thể khuyên cha ta giúp đỡ công tử! Nếu tương lai công tử được làm quan lớn, thì còn có thể che chở chúng ta nữa mà. Có điều là tính tình của cha ta không được tốt lắm, nên ta không thể bảo đảm rằng chuyện này nhất định có thể thành công. Nhưng ta sẽ nỗ lực khuyên cha ta, đến lúc đó công tử cũng hãy biểu hiện thật tốt.”
Diệp Xu nói xong lời này, nàng đột nhiên tỉnh ngộ. Diệp Hổ đã khó đối phó, Tống Thanh Từ càng khó đối phó hơn. Để hai người này tiếp xúc với nhau, rất có thể nhân âm với âm sẽ thành dương, vậy thì nàng nằm ngủ cũng chiến thắng rồi.
Thì ra đưa Tống Thanh Từ về Lăng Vân Bảo lại là một chuyện tốt, nếu như nàng không thể đối phó với Diệp Hổ được, vậy thì có thể đẩy đại ma đầu ra để che chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận