Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 121: Chương 121

Tục ngữ có câu gặp nạn mới biết đâu là bạn. Ta Phong Lễ Hoà quả nhiên không kết nhầm bạn Tống công tử.”
Nghe xong những lời này của Phong Lễ Hoà, Diệp Xu càng bó tay. Cái suy nghĩ khác người này là sao vậy! Không lẽ chúc bọn họ sống sót trở về không phải là lời nên nói sao? Tống Thanh Từ gật đầu đáp lại: “Ta không quấy rầy mọi người bàn luận nữa, ta lên lầu trước.”
Lúc này Diệp Xu mới chú ý, sảnh khách điếm không có khách. Nhìn ra ngoài cửa, vốn dĩ có chục người đầy tớ đứng ở đó, xem ra Kim Vạn Lượng sớm đã thuê chỗ này rồi.
Kim Vạn Lượng cùng Phong Lễ Hoà đề cập đến một số nơi, sau đó đánh dấu chúng lên hết bản đồ.
“Vậy, ta đi ra ngoài tìm kiếm, xem có chỗ nào hợp lý để chúng ta ẩn náu và bày trận, sau đó huynh có thể sắp xếp.” Phong Lễ Hoà nói.
Kim Vạn Lượng gật gật đầu, cũng muốn đi cùng với Phong Lễ Hoà.
“Huynh không cần đi theo ta, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, đặc biệt là người của Thăng Dương cung, biết được địa điểm huynh đã bố trí ổn thoả rồi, chẳng phải sẽ dễ dàng cho họ hơn sao?” Phong Lễ Hoà nhấn mạnh với Kim Vạn Lượng. Chuyện này bắt buộc phải diễn ra bí mật. Nếu bọn họ không thể thoát khỏi sự theo dõi của Thăng Dương cung trong bước đầu tiên lựa chọn địa điểm thì bước tiếp theo chắc chắn khó khăn.
“Nhưng Phong đại hiệp không ở đây, ai sẽ bảo vệ ta?” Kim Vạn Lượng vẫn thấy sợ hãi.
Phong Lễ Hoà nhìn Diệp Xu: “Còn có Diệp cô nương, công phu của nàng ấy rất giỏi, huynh yên tâm đi.”
Phong Lễ Hoà đặc biệt dặn dò Diệp Xu, nhờ nàng chăm sóc Kim Vạn Lượng một lúc.
Diệp Xu vui vẻ gật đầu đồng ý, trấn an Phong Lễ Hoà, sau đó nàng quay đầu cười tinh nghịch với Kim Vạn Lượng.
Kim Vạn Lượng được sủng ái mà lo sợ, cười với Diệp Xu, nhưng không hiểu vì làm sao mà trong lòng hắn ta trống rỗng, có chút cảm thấy không đúng lắm.
“Cám ơn.” Phong Lễ Hoà càng ngày càng đánh giá cao Diệp Xu. Sau khi cáo từ Diệp Xu, hắn ta vội vàng lên lầu cải trang, thay một chiếc áo sơ mi vải thôi, dán râu lên mặt rồi nhảy qua tường của sân sau rời đi.
Thật sự rất cẩn thận.
Diệp Xu mỉm cười nhìn Phong Lễ Hoà rời đi, đi vào phòng bếp. Kim Vạn Lượng sợ bản thân gặp nguy hiểm, lập tức theo sau Diệp Xu vào phòng bếp. Thấy Diệp Xu không dễ chọc, nên không dám làm phiền Diệp Xu, ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn nàng.
“Ta khuyên ngươi không nên ngồi cạnh cửa sổ. Một khi có ai đó ẩn nấp trên mái nhà, ném cho ngươi một cái ám khí thì ngươi xác định tiêu đời.” Diệp Xu vừa đổ gạo trong chiếc túi vải vào cái chậu đồng, vừa ra hiệu cho Kim Vạn Lượng đi đến chỗ bên cạnh bếp lò: “ Chỗ này tốt, cách xa cửa sổ, rất gần với ta, thuận tiện giúp ta nhóm lửa.”
Kim Vạn Lượng giàu sang quen rồi, làm gì biết nhóm lửa. Hắn ta nhếch mép định từ chối, nhưng phát hiện ánh mắt Diệp Xu nhìn hắn ta không đúng lắm.
Kim Vạn Lượng thật sự sợ Diệp Xu. Mặc dù nhìn vào vẻ ngoài ưa nhìn của Diệp Xu sẽ khiến người khác thích, nhưng không thể phủ nhận danh tiếng bên ngoài của nàng thật sự rất tàn ác. Nghĩ đến là thấy sợ, đã thế từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ biểu thị ý tốt với hắn, chỉ khi Phong Lễ Hoà ở đây mới tốt một chút. Kim Vạn Lượng thực sự sợ sau này đắc tội với nàng, không đợi người của Thăng Dương cung đến giải quyết hắn ta thì đã bị vị trước mặt đây giải quyết rồi.
Nếu bạn nhờ vả người ta thì người ta chính là ông lớn.
Kim Vạn Lượng không còn cách nào, miễn cưỡng đến gần, khó khăn uốn cong cơ thể mập mạp của hắn xuống, ngồi xổm bên bếp lò, thêm củi theo sự phân phó của Diệp Xu.
“Ngọn lửa không thể cao hơn cái đầu của ngươi, hiểu chưa?” Diệp Xu dùng lòng bàn tay đo vị trí của nửa cái đầu của mình. Nhưng nhìn nhìn động tác của nàng khiến cho người khác nghĩ rất giống kẻ khốn nạn đang làm động tác tay giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận