Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 137: Chương 137

“Nếu không ta sẽ hối hận cả đời!”
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện chính mình thế mà lại cưỡi trên người đại ma đầu, xúc phạm nghiêm trọng tới lòng tự tôn lạnh lùng cao ngạo của hắn, trong cơ thể Diệp Xu đã bộc phát bản năng mong muốn được sống sót ngay lập tức.
Diệp Xu lập tức suy nghĩ về người nhà và bạn bè của mình ở kiếp trước, trong đôi mắt nàng đã nhanh chóng được ánh nước lấp đầy.
Nước mắt có khả năng xuất hiện vô ích, cần phải để cho đối phương nhìn thấy. Diệp Xu bèn ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Từ, nước mắt đã tràn ngập trong hốc mắt nàng, trông có vẻ ngấn nước và bất lực.
Tống Thanh Từ sửng sốt một chút, hắn cúi đầu rút khăn lụa từ trong tay áo ra, đưa cho Diệp Xu, lần này hắn có không trực tiếp đưa tay lau mặt cho Diệp Xu.
“Trách ta không nên đi lung tung, gây thêm phiền toái cho Diệp cô nương rồi.”
Giọng nói của đại ma đầu vẫn rất hờ hững như cũ, làm người ta rất khó có thể phân rõ cảm xúc của hắn chỉ bằng chừng này. Tuy nhiên, rốt cuộc cách nói chuyện bình tĩnh này của hắn, thật ra lại có tác dụng trấn an rất tốt, làm đầu óc bị kích thích quá mức của Diệp Xu trước đó đã bắt đầu dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
“Công tử đừng nói như vậy, muốn trách cũng phải trách võ công của ta không tốt, không có thể kịp thời bắt lấy tên trộm kia, còn suýt nữa hại công tử.”
Chỉ cần đại ma đầu vẫn tiếp tục chịu diễn trò với nàng, thì tâm tình của Diệp Xu sẽ an ổn, điều này có nghĩa là nàng vẫn ở trong trạng thái an toàn như cũ.
“Diệp cô nương quá khách sáo rồi, rõ ràng là Diệp cô nương đã cứu mạng ta.” Tống Thanh Từ lễ phép chắp tay tạ ơn với Diệp Xu.
Đại ma đầu chắp tay hành lễ và nói lời cảm tạ với nàng, tất nhiên Diệp Xu sẽ vui vẻ. Dù ngoài miệng nói rằng Tống Thanh Từ quá khách sáo, không cần đa lễ, nhưng trong lòng Diệp Xu lại bắt bẻ Tống Thanh Từ hẳn nên có thêm một ít thành ý đi chứ, ví dụ như quỳ xuống này.
“Vừa rồi đó là người nào? Sát thủ của Thăng Dương cung sao?” Tống Thanh Từ đột nhiên hỏi.
“Ta cảm thấy hẳn là không phải sát thủ của Thăng Dương cung.”
“Hửm?” Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu chăm chú, trong mắt xuất hiện thêm một ít tò mò.
“Những sát thủ tập kích khách điếm của Thăng Dương cung, toàn bộ đều mang y phục màu trắng làm từ tơ lụa mềm mại, sạch sẽ và chỉnh tề. Tuy bóng trắng vừa rồi kia mặc đồ trắng, nhưng lại là vải thô, có hơi bẩn và rách. Hơn nữa, ta còn quan sát được một chút, những sát thủ của Thăng Dương cung đó hầu như mỗi người đều có vóc dáng cao lớn, cực kì anh dũng, nhìn thoáng qua trông rất có khí thế. Mà bóng trắng vừa rồi kia lại còn nhỏ, chiều cao thấp hơn ta ít nhất một cái đầu, né tránh, dáo dác lấm la lấm lét, không giống người đứng đắn.” Diệp Xu từng chút một nói ra phân tích của mình.
Thật ra Diệp Xu còn có một loại cảm giác, rằng bóng trắng kia thật sự cũng không có sát ý. Vừa rồi khi nàng vừa vung kiếm để đối phó với hắn, hắn chỉ đẩy Tống Thanh Từ về hướng của nàng, không có ý muốn giết người.
“Triệu Lăng đâu? Vào thời điểm quan trọng như này, tại sao hắn ta lại không ở bên cạnh để bảo hộ công tử?” Diệp Xu ra vẻ tò mò mà nhìn về bốn phía, thực tế thì trong lòng nàng đã sớm cực kỳ nghi ngờ rằng có khả năng Triệu Lăng đã cải trang giả dạng, mang theo sát thủ của Thăng Dương cung đi đến tiền viện ám sát.
“Vốn tưởng rằng bên này an toàn, nên ta đã để hắn đi đến tiền viện giúp các ngươi.” Tống Thanh Từ giải thích.
Diệp Xu có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng kịch bản của đại ma đầu lại thâm sâu đến như vậy, thế mà lại để người của chính mình đi đối phó với sự ám sát người một nhà. Diễn trò phức tạp như vậy, bọn họ cũng không chê mệt à?
“Vậy một mình công tử thì quá không an toàn rồi, ta sẽ ở đây bảo vệ công tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận