Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 140: Chương 140

Diệp Xu lập tức đề nghị với Tống Thanh Từ, lập tức chạy ra khỏi toà viện này.
“Nhưng phải giải thích như thế nào với Phong đại hiệp bên kia đây?” Tống Thanh Từ nhắc nhở Diệp Xu, nàng đã đồng ý với Phong Lễ Hòa, sẽ ở đây bảo vệ Kim Vạn Lượng an toàn.
“Ta chỉ đồng ý bảo vệ hắn không bị người của Thăng Dương ám sát, chứ ta chưa từng đồng ý là sẽ giúp hắn giết quỷ, hơn nữa ta cũng không năng lực bắt quỷ đâu. Cũng không biết bây giờ hai ta có thể toàn mệnh chạy đi hay không đây, rảnh đâu mà lo lắng người khác.”
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm này của Diệp Xu càng ngày càng mãnh liệt, nàng nuốt hai ngụm nước miếng, vịn thân cây đứng dậy, bảo Tống Thanh Từ nhanh chóng chạy theo nàng.
Tống Thanh Từ cũng không cần phải nhiều lời nữa, dựa vào Diệp Xu phân phó, đi cùng nàng.
Hai người chạy về phía cửa sau của quỷ trạch, phải đi xuyên qua một khu rừng trúc đầy bóng râm. Hai người men theo con đường nhỏ vào rừng trúc không bao lâu, Diệp Xu bất chợt nhìn thấy có một tấm lụa đỏ bay qua từ nơi không xa phía trước.
Diệp Xu lập tức ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Từ, la lên một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào hướng mà tấm lụa đỏ biến mất kia và kêu lên: “Thực sự có quỷ!”
Vừa dứt lời, lập tức lại thấy hai luồng ma trơi bốc cháy lên ở chỗ sâu trong rừng trúc. Đôi tay ôm lấy cánh tay Tống Thanh Từ của Diệp Xu đã bắt đầu run.
Tống Thanh Từ rũ mắt, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Xu đang dựa sát vào mình, ánh mắt càng thêm phức tạp.
“A ——” Diệp Xu lại kêu một tiếng, hoảng sợ mà nhìn về phía bên trái Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ quay đầu sang nhìn, đã thấy một đồ vật tựa đầu người, lắc lư từ bên này sang bên kia cách đó ba trượng, cụ thể trông như thế nào thì lại không thấy rõ.
“A ——” Diệp Xu cất bước chạy nhanh về phía trước, chạy vội chạy vội, nàng nhớ ra hình như chính mình đã bỏ quên Tống Thanh Từ lần thứ ba, bèn quay đầu lại đi tìm hắn. Diệp Xu lập tức thấy một con quỷ mang y phục màu đỏ với tóc che đầy mặt đang từ từ bay lên ở phía sau Tống Thanh Từ, cả khuôn mặt chỉ để lộ ra một cái miệng còn dính đầy máu.
Loại chuyện từ từ bay lên không trung này, con người không có khả năng làm được, nhất định là quỷ. Diệp Xu chỉ vào phía sau Tống Thanh Từ, bảo hắn mau chạy lại đây.
Tống Thanh Từ quay đầu nhìn qua, thân thể vẫn đứng sừng sững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Xu cũng không biết vẻ mặt của Tống Thanh Từ hiện tại là như thế nào, rốt cuộc là bị dọa cho choáng váng, hay là không sợ chút nào? Nàng thực sự muốn cất bước bỏ chạy, mặc kệ Tống Thanh Từ. Tiền đề là nàng có thể khẳng định trăm phần trăm rằng những con quỷ đó có thể ăn Tống Thanh Từ. Nếu không thể, nàng chỉ phải thành thật mà chạy về bắt lấy cánh tay Tống Thanh Từ, tiếp tục duy trì chiến lược mang phương châm “có thể phát triển bền vững” giữa nàng và đại ma đầu thôi.
Khi Tống Thanh Từ bị Diệp Xu bắt lấy cánh tay, hắn cố ý nhìn thoáng qua Diệp Xu. Hai người tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này, một con quỷ áo đỏ với mái tóc rối bù từ từ bay xuống trước mặt họ.
Diệp Xu bèn lôi kéo Tống Thanh Từ, xoay người muốn đi vòng lại, nhưng phát hiện con quỷ áo đỏ phía sau vẫn đang treo lơ lửng còn ở giữa không trung, cho nên đây là một cái khác, trước sau có tới tận hai cái! Mà ở hai bên trái và phải của họ, một bên có những đám ma trơi đang bay, một bên thì lại là tấm lụa đỏ phấp phới.
Tiếp sau đó, bỗng có một tiếng thét thảm thiết của một hài tử, vọng ra từ trong rừng sâu. Diệp Xu bị dọa sợ đến nỗi run rẩy, lập tức nắm chặt tay Tống Thanh Từ. Lòng bàn tay của đối phương truyền đến cảm giác ấm áp, làm Diệp Xu nàng hơi khôi phục lại một chút lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận