Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 141: Chương 141

Diệp Xu nuốt hai ngụm nước miếng, tiếp tục dựa vào bả vai của Tống Thanh Từ bên cạnh, “Ngươi nói xem, hôm nay hai chúng ta có thể chết ở chỗ này hay không?”
“Có lẽ sẽ thế.” Tống Thanh Từ nghiêng đầu nhìn Diệp Xu.
Một chút lời động viên cũng không nói.
Thâm độc quá! Thời điểm này không phải nên là thời điểm dốc lòng an ủi tâm hồn sao? Cố lên, chúng ta có thể vượt qua chuyện này, chắc chắn có thể…
Đại ma đầu thật vô dụng, thời khắc quan trọng không thể giết quỷ, lại còn không cho nàng chút cổ vũ nào.
“Vậy ngươi có lời gì muốn nói với ta không?” Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ: “Đừng sợ.”
“Có thể không sợ ư, chúng ta cũng sắp bị quỷ hại cho chết rồi. Thôi quên đi, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói thẳng thắn với ngươi!”
Nếu một người có thể thẳng thắn thừa nhận và sám hối về những lỗi lầm của mình trong cuộc sống trước khi chết, thì sau khi chết sẽ có thể không bị trừng phạt. Diệp Xu không muốn rằng bởi vì chính mình bất đắc dĩ nói dối với đại ma đầu, rồi nhận lấy kết cục sau khi lưu lạc đến chết thì nàng phải lên núi đao xuống chảo dầu.
Ánh mắt của Tống Thanh Từ nghiêm trọng nhìn Diệp Xu, gật đầu.
“Thật ra ta vẫn luôn đối với ngươi ——”
Một trận gió thổi qua, cành trúc lay động, trong chớp mắt như vậy, ánh trăng mỏng manh xuyên qua hơi lốm đốm, hắt vào đỉnh đầu của con quỷ áo đỏ kia.
Khi Diệp Xu ngửa đầu nhìn về phía Tống Thanh Từ, đúng lúc nhìn thấy hình như trên đỉnh đầu hắn có thứ gì đó đang treo giống như một sợi dây thừng. Ánh mắt của Diệp Xu bỗng nhiên kiên định, rút thanh kiếm ở bên hông ra, đẩy Tống Thanh Từ sang một bên, lập tức chạy về phía con quỷ áo đỏ đang chỉ treo ở giữa không trung kia. Sau khi Diệp Xu vọt tới, nàng sử dụng thân cây tre để mượn lực nhảy lên, thành công bay lên độ cao ngang hàng với con quỷ áo đỏ kia.
Tốc độ động tác của Diệp Xu vô cùng nhanh, lúc này con quỷ áo đỏ mới phản ứng lại được, nó hốt hoảng giơ tay túm lấy sợi dây màu đen trên đầu, định đu dây thừng chạy trốn. Diệp Xu vung kiếm một nhát chém đứt dây thừng, làm cho con quỷ áo đỏ kia kêu thảm rồi rơi xuống đất.
Sau khi con quỷ áo đỏ lăn trên mặt đất một cái, nó lập tức nhanh chóng đứng dậy, muốn chạy trốn.
Diệp Xu trực tiếp vung kiếm kề vào cổ nó.
Lúc này, con quỷ áo đỏ bên kia vội vàng nhảy đến trên mặt đất, lấy ra một con dao găm, nhón chân kề dao găm lên trên cổ Tống Thanh Từ, sau đó lấy tính mạng của Tống Thanh Từ để uy hiếp, muốn Diệp Xu buông tha cho đồng bọn của nó.
Những đốm ma trơi và tấm lụa đỏ ở hai bên trái phải đang lơ lửng giữa không trung lúc này cũng dừng lại, lần lượt xuất hiện hai gã áo trắng, Diệp Xu lập tức nhận ra một người trong đó chính là cái bóng trắng mà nàng truy đuổi trước đó. Hầu hết khuôn mặt của bốn người đều bị mái tóc bù xù che khuất, trong đó thì dáng người của bóng trắng kia cao nhất, dáng người của ba gã còn lại thì thấp bé hơn một chút.
“Mau thả hắn ra!” Giọng nam có vẻ hơi non nớt, nghe giống như là một hài tử chưa bể giọng.
Lúc này Diệp Xu vô cùng bình tĩnh, nàng chỉ sợ quỷ không sợ người. Người thì đương nhiên không tha, dù sao đại ma đầu cũng không có khả năng sẽ bị bọn họ tùy ý giết chết.
Diệp Xu nắm lấy “con quỷ áo đỏ” này trong tay mình, áp giải đến trước người, đồng thời dùng kiếm đặt lên trên cổ hắn. Diệp Xu thuận tiện quan sát khuôn mặt của con quỷ áo đỏ, đó là một khuôn mặt của hài tử, nhưng lại trông hơi già, có vẻ như hắn ta phải hơn ba mươi tuổi.
Với giọng nói non nớt, khuôn mặt của hài tử, dáng người thấp bé, những điều này làm cho Diệp Xu không khỏi nghĩ tới người lùn, tuy nhiên, chiều cao của bốn người này lại thật sự cao hơn so với người lùn bình thường một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận