Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 142: Chương 142

“Ta bảo ngươi thả hắn ra!” Giọng nam non nớt lại quát lên lần nữa, tràn ngập phẫn nộ, nhưng lúc nghe vẫn cảm thấy không hề có chút sức uy hiếp nào.
“Các ngươi thả người trước, rồi ta sẽ thả, rốt cuộc là chính các ngươi trêu chọc chúng ta trước.” Diệp Xu đàm phán.
Lúc này, Tống Thanh Từ đang đứng sừng sững, cơ thể vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt mà nhìn về phía Diệp Xu. Chỉ nhìn hắn như vậy, sẽ thực sự trông có hơi giống dáng vẻ của một thư sinh yếu ớt bị đạo tặc bắt cóc.
Nhưng trong lòng Diệp Xu hiểu rõ, Tống Thanh Từ hoàn toàn không sợ hãi chút nào, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn. Mà bây giờ hồi tưởng lại, khi hắn còn đứng ngây người giữa đường ban nãy, e là cũng đã nhìn thấu được chuyện những người này không phải quỷ. Mà hắn lại không nói cho chính mình, cứ lạnh lùng nhìn nàng nơm nớp lo sợ như vậy.
Đồ vô sỉ!
“Đến đi, chúng ta giết con tin của nhau nào!” Diệp Xu rất muốn nói với đối phương như vậy.
Hai bên giằng co, ai cũng không có ý định buông tay trước.
Thật ra Diệp Xu vẫn không dám để cho đại ma đầu bị bắt cóc quá lâu, lập tức mở miệng nói với “tiểu quỷ”: “Các ngươi như vậy thì có hơi vô lý đấy, bốn người các ngươi tiếp một người là ta, còn sợ ta nói một đằng làm một nẻo sao?”
Hai người một trắng một đỏ liếc nhìn nhau, con quỷ áo đỏ uy hiếp Tống Thanh Từ kia rốt cuộc đã quyết định buông tay đầu tiên. Sau khi hắn bỏ dao găm xuống, cũng yêu cầu Diệp Xu bỏ kiếm xuống.
Diệp Xu đã sớm phát hiện mấy tên tiểu quỷ này vừa rồi đã liếc mắt ám chỉ nhau, nàng cũng dùng một ánh mắt ám chỉ nhìn sang Tống Thanh Từ.
Sau đó, nàng bỏ thanh kiếm trong tay xuống, ngay trong giây phút này, con quỷ áo đỏ bị nàng bắt kia ngay lập tức bay nhanh ra ngoài. Ngay lập tức, ba gã tiểu quỷ kia đã vung ám khí ra, đánh về hướng của Tống Thanh Từ.
Diệp Xu lập tức muốn chạy sang bảo vệ Tống Thanh Từ. Nhưng bởi vì Tống Thanh Từ dường như không hiểu được ánh mắt của nàng, vẫn còn đứng tại chỗ bất động, Diệp Xu cách hắn khá xa, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dùng kiếm chặn lại ba luồng ám khí, trơ mắt nhìn thấy một luồng cuối cùng đã đánh xuống vai của Tống Thanh Từ. Diệp Xu vốn tưởng rằng vào loại thời điểm quan trọng như vậy, đại ma đầu Tống Thanh Từ sẽ có bản năng phản ứng, tránh thoát ám khí, nhưng Tống Thanh Từ vẫn cứ không nhúc nhích, ám khí bên kia đã đánh trúng bờ vai của hắn.
Sau đó Tống Thanh Từ ngay lập tức che bả vai lại.
Mỗi một diễn viên chuyên nghiệp, đều xứng đáng nhận được sự tôn trọng.
Đại ma đầu diễn trò đến trình độ này, đã không phải giả vờ, là một loại tinh thần khiến người ta phải kính nể.
Diệp Xu vội hỏi hắn có làm sao không, đi đến xem xét thương thế của hắn.
Tống Thanh Từ khẽ lắc đầu với Diệp Xu, tỏ vẻ hắn không bị sao cả.
“Rõ ràng ta nhìn thấy có gì đó đánh trúng ngươi, sao mà lại không sao được?” Diệp Xu bảo Tống Thanh Từ nhanh chóng buông tay, cho nàng nhìn xem miệng vết thương.
Tống Thanh Từ lập tức ngoan ngoãn buông lỏng tay ra.
Diệp Xu thấy ống tay áo của Tống Thanh Từ vẫn hoàn hảo không có tổn hại gì, trên cánh tay cũng không có một chút vết máu, nhìn sơ qua thì đúng thật là không sao. Nàng nghi ngờ quay đầu lại nhìn những “ám khí” rơi rớt trên mặt đất đó, vừa rồi tình thế cấp bách nên nàng không chú ý, chúng thậm chí còn không phải loại vũ khí bén nhọn gì, mà chỉ là những thanh tre lớn cỡ ngón tay cái, không hề có lực sát thương.
Diệp Xu cạn lời nhặt lấy một đoạn tre, giơ lên để xem.
Xem ra đại ma đầu đã sớm nhìn thấu được những ám khí này không có lực sát thương nào, cho nên mới không tránh né.
So sánh qua lại, Diệp Xu cảm thấy sức quan sát của chính mình thật sự là cực kì yếu.
Sở dĩ bốn người kia có thể giả quỷ thành công, lơ lửng ở không trung mà không bị ai phát hiện, chính là bởi vì họ lợi dụng ánh sáng và bóng tối đan xen trong rừng trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận