Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 151: Chương 151

“Tống Thanh Từ ấy quá mức làm kiêu, khó hầu hạ, cho nên hai ngày nay ta cố ý không muốn quan tâm gì hắn nữa.” Diệp Xu cắn răng hừ lạnh một tiếng nói.
Phong Lễ Hòa lung lay lên đồng nhi, có hơi ngốc.
“Khó hầu hạ? Không muốn quan tâm? Diệp cô nương đối với hắn ——”
“Suỵt!”
Diệp Xu lại cẩn thận nhìn xung quanh lần nữa, bảo Phong Lễ Hòa nói chuyện nhỏ một chút. Nếu bị người ngoài nghe được nàng nói xấu Tống Thanh Từ, đặc biệt là những ảnh vệ bên người Tống Thanh Từ đó, vậy thì nàng sẽ xong đời.
“Ta thừa nhận, là ta có một chút ý kiến như vậy đối với hắn, cảm thấy hắn thật phiền phức. Nhưng chuyện này dù sao cũng không thể để hắn biết, người này quá mỏng manh, sẽ không chịu đựng nổi.”
Có ý kiến, cảm thấy phiền phức, không muốn hầu hạ, chừng này đã đủ để giải đáp vấn đề. Diệp cô nương hoàn toàn không thích Tống công tử, vừa rồi hoàn toàn là do Tống công tử đang tự mình đa tình!
Cả người Phong Lễ Hòa thả lỏng ra trong chớp mắt, thần thái trong ánh mắt tràn đầy hào hứng, tỏa ra ánh sáng, không thể kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên.
Niềm vui đến quá bất ngờ!
Nên diễn tả như thế nào về cảm giác sung sướng đột ngột này đây? Gần như đã tưởng rằng chính mình sẽ rơi vào một cái hố xí đầy phân hôi thối, nhưng thực tế mở mắt ra nhìn xem, lại phát hiện chính mình đang dạo chơi ở trong một biển hoa lớn. Những con bướm đầy màu sắc đang bay tán loạn, những con ong mật bắt đầu nhảy múa, khắp nơi đều toả hương thơm dịu dàng, giống như đã hoà mình vào chốn thần tiên trên thế gian vậy, làm người ta cảm thấy hơi lâng lâng, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp như thế.
“Phong đại ca?”
Diệp Xu phát hiện Phong Lễ Hòa đang ngẩn người, đưa tay quơ quơ trước mắt Phong Lễ Hòa, tò mò hỏi hắn ta làm sao vậy.
“Khụ khụ.” Sau khi Phong Lễ Hòa hoàn hồn lại, hắn ta ngượng ngùng dùng nắm tay che miệng lại, ho khan một tiếng: “Nếu trong lòng không muốn, thì tại sao ngươi lại ép buộc chính mình, hiện giờ còn phải chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày cho hắn ăn?”
“Ta thấy hắn đáng thương.” Diệp Xu cẩn thận giải thích với Phong Lễ Hòa về vấn đề chứng rối loạn ăn uống của đại ma đầu: “Khi ta gặp được hắn ở Pháp Hoa Tự, hắn đã sắp đói ngất đi rồi. Nhưng chỉ cần là một người có chút lòng tốt, thì đều không thể bỏ mặc hắn đúng không? Đương nhiên ta không thể mặc kệ.”
“Đúng đúng đúng, tình hình như này thì đổi lại là ai cũng sẽ chăm sóc hắn.” Phong Lễ Hòa vội vàng phụ họa, trong lòng đắc ý, vui vẻ nghĩ ngợi: Nữ tử mà hắn yêu thầm chính là thiện lương như vậy.
“Lần này ta chăm sóc hắn, đã sắp tạo thành thói quen cho hắn. Hiện tại, ngoại trừ cơm ta làm ra, những thứ khác hắn đều không ăn. Tống công tử có thân thể yếu đuối, lại còn cực kì sỉ diện, lại không thích nhất việc người khác từ chối hắn. Nếu ta trực tiếp nói rõ ràng với hắn, vứt bỏ hắn đi, thì không khỏi có hơi quá vô nhân đạo.”
Phong Lễ Hòa tiếp tục gật đầu phụ họa theo Diệp Xu, khen ngợi lòng dạ như Bồ Tát của nàng, thật sự là một cô nương tốt.
“Không phải ta đang nói xấu người khác, cũng không phải quá mức chán ghét hắn, nhưng có thể là vì lí do tính tình của ta và hắn hoàn toàn khác biệt, cho nên khi ở chung thì sẽ lập tức cảm thấy có hơi mệt.” Sau này Diệp Xu vẫn còn muốn tiếp tục nấu cơm cho đại ma đầu, cho nên hiện tại không thể nói quá tuyệt tình, miễn cho sau này vả mặt chính mình đau. Phun ra một chút bùn đen vừa phải là tốt rồi, không nên nói sâu thêm nữa.
“Diệp cô nương có trái tim lương thiện, luôn suy nghĩ cho người khác, khiến Phong mỗ bội phục.”
Phong Lễ Hòa nhìn Diệp Xu chăm chú, vui mừng cười rộ lên. Biết sau này chính mình vẫn có thể tiếp tục đồng hành với nàng mà không cần chia lìa, hắn cảm thấy thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận