Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 154: Chương 154

Ngọc dễ vỡ, thứ này vừa nhìn đã thấy đắt tiền, nếu nàng tùy thân mang theo, cả ngày nhảy nhót lung tung, một lát lại không cẩn thận mà đánh mất hoặc làm vỡ thứ mà “yêu ma ban tặng”, đắc tội với đại ma đầu, thì sẽ lập tức không có kết thúc đẹp.
Về phần chiếc trâm ngọc này, xem ra vẫn có thể đền lại được, vì vậy Diệp Xu tùy tay cài trâm lên trên đầu để xem. Nó gọn gàng và sạch sẽ, đẹp hơn nhiều so với chiếc trâm vàng kia, nàng vừa bước đi là hoa văn bắt đầu rung rung lên.
Trang Phi tổ chức yến tiệc dưới lầu, vui vẻ tới kêu Diệp Xu đi xuống ăn cơm.
“Phong đại hiệp cố ý nhờ một người bạn mang rất nhiều đá tới, và còn mua rượu nho. Cùng nhâm nhi rượu và trái cây đã được đông lạnh, cũng quá sung sướng rồi đó, cô nương mau xuống dưới.” Trang Phi vui vẻ nói.
Diệp Xu vội vàng đứng dậy lập tức xuống lầu, dẫn theo Trang Phi đi lấy thịt ba chỉ nướng quả hương ra. Dưới ngọn lửa ấm áp, ba lớp thịt heo từ từ chảy mỡ ra, bề mặt vàng óng, lớp da phía ngoài hơi giòn, bởi vì nạc mỡ đan xen, nên lớp thịt bên trong vẫn giữ được độ tươi, mềm như cũ.
Những lát trái cây kẹp trong dải thịt được nướng mềm nhũn ra nước, thịt quả được ngâm trong nước thịt nướng, thịt nướng cũng được tẩm vị chua chua ngọt ngọt từ nước ở các quả, mùi thơm của thịt kết hợp hoàn hảo với mùi thơm của trái cây, cắt một miếng thịt mỏng và ăn cùng với những lát trái cây, thật sự làm người ta không khỏi nhắm mắt lại, không khỏi trầm trồ về độ ngon.
Nếu cảm thấy cách ăn này vẫn hơi ngán, thì cứ phết lên trên một chút tương ngọt, cuốn với lá cải để ăn.
So với cách ăn trước, cách ăn này có một ưu điểm rõ ràng: ăn bao nhiêu cũng không bao giờ ngán, ăn bao nhiêu cũng không bao giờ no. Kể cả khi bụng đã hoàn toàn bị nhồi nhét đến mức tròn vo, thì vẫn cứ chưa đã thèm, cứ luyến tiếc.
Ngoài ra, Trang Phi còn chuẩn bị các món ăn đặc sắc ở quán rượu, thịt kho tôm, cá vược hấp, gan heo kho tộ, chân vịt tiềm, đậu phộng tẩm gia vị…… Một bàn ăn như thế, thật sự muốn có rượu làm bạn, thì mới không cảm thấy không phụ lòng.
Mọi người ăn uống đến tận khuya, nhưng vẫn không cảm thấy thoả mãn, cuối cùng, dưới sự ra lệnh của Diệp Xu, mới giải tán.
Tửu lượng của Diệp Xu ở mức trung bình, nàng uống hai chum rượu mơ xanh, hai chum rượu nho, mặt đã đỏ, có điều chỉ có chút hơi say thôi. Dưới sự dìu đỡ của Trang Phi, nàng có hơi hưng phấn mà loạng choạng bước lên lầu. Thật ra đây cũng không phải do say rượu dẫn tới, mà là bởi vì sự vui sướng. Bữa ăn hôm nay thật sự thoải mái, nàng không đi kêu Tống Thanh Từ, Tống Thanh Từ cũng thức thời không xuống dưới quấy rầy bọn họ, thật thích ý.
Sau khi lên lầu, khi hai người chủ tớ muốn vào phòng, Trang Phi nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang bên kia, nàng quay đầu lại liếc mắt một cái, rồi nhỏ giọng nói bên tai Diệp Xu rằng Tống công tử tới.
Diệp Xu không chút do dự bèn lắc đầu một chút, cả người mềm oặt dựa vào bả vai của Trang Phi, nhắm hai mắt lại, hừ hừ một tiếng, giả bộ nàng đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Trang Phi bị Diệp Xu đột nhiên ép tới thì đột nhiên không kịp phòng ngừa, lảo đảo lui về phía sau hai bước, mới kịp thời ôm lấy Diệp Xu. Trang Phi muốn dùng chân đá cửa ra, vừa hay khoảng cách từ mũi chân tới cửa kia xa xôi nửa tấc không thể với tới.
Trang Phi đang định ôm lấy cô nương giả say nhà mình, khi nàng ấy lại dịch lên phía trước một bước, có một đôi bàn tay thon dài vươn tới đây, giúp các nàng mở cửa ra.
Trang Phi nhìn về phía Tống Thanh Từ, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhạt nhẽo như nước của hắn. Cái nhìn này khiến Trang Phi cảm thấy không thoải mái trong lòng một cách khó hiểu, nàng ấy thận trọng gật đầu, nói một tiếng cảm tạ với Tống Thanh Từ, rồi đỡ Diệp Xu vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận