Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 155: Chương 155

Trang Phi không biết vì sao cô nương nhà mình lại đột nhiên muốn giả say, không phải nàng đã nói muốn trị Tống công tử sao? Hiện giờ có chỗ nào giống trị hắn đâu, xem ra càng giống như là trốn tránh hắn, sợ hắn.
Tuy rằng mấy ngày nay, sau khi tiếp xúc với Tống Thanh Từ, Trang Phi cũng thật sự cảm giác được người này không phải là một thư sinh đơn giản, không phải vật trong ao. Nhưng dù cho hắn có bình tĩnh và thông minh đến đâu, dù trong tương lai có đường công danh hứa hẹn trong ở quan trường đến thế nào, thì cuối cùng vẫn là một thư sinh tay trói gà không chặt, không giết người được, không thể làm bất cứ chuyện gì trên giang hồ.
Một cô nương với võ nghệ cao cường đầy người, làm gì đến nỗi phải sợ hắn đến như thế?
Không hiểu được chuyện này, Trang Phi cũng không muốn suy nghĩ nữa, dù sao thì cho dù cô nương nhà mình nghĩ thế nào, nàng ấy đều phục tùng, cố gắng phối hợp là được.
Sau khi Trang Phi dìu cô nương nhà mình đến trên giường, vốn tưởng rằng Tống Thanh Từ đã đi rồi, nhưng nàng ấy đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng vẩy nước. Trang Phi quay đầu lại nhìn, thật không ngờ, Tống thư sinh tự cầm khăn nhúng vào trong nước, sau đó đi tới đưa khăn cho mình.
“Lau cho nàng một chút.” Tống Thanh Từ nói dứt lời, mới xoay người rời đi.
Trang Phi nhận lấy khăn ướt, đứng sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã bị Diệp Xu giả say dùng tay chọc một chút.
“Đi đóng cửa.”
Trang Phi lập tức đi đóng cửa lại, sau đó nghẹn cười đi đến trước mặt Diệp Xu, đưa khăn ướt trong tay cho Diệp Xu.
“Cô nương lau một chút?”
“Câm miệng.” Diệp Xu xoá sạch khăn trong tay khăn Trang Phi.
……
Ngày hôm sau, Phong Lễ Hòa ra ngoài sớm, sau khi ăn sáng xong mới trở về.
Hắn lau mồ hôi trên trán, nói với đám người Diệp Xu và Lục Sơ Linh: “Cửa thành vẫn còn đang đóng, không cho bất kì kẻ nào ra vào. Ta vốn tưởng rằng kéo một người bạn hỗ trợ đi lại một chút, thì bọn họ sẽ phá lệ mà cho chúng ta đi ra ngoài, không ngờ hắn nói với ta rằng, khi nào đều được, nhưng lần này lại không được. Nếu chúng ta muốn mau chóng lên đường, chỉ có thể leo qua tường thành ở phía tây thành, phòng thủ ở nơi đó khá yếu, không dễ bị phát hiện. Nhưng nếu như trèo tường, thì không thể mang theo hành lý lớn bên người, và còn cả ngựa cũng thế, phải đợi sau khi ra khỏi thành rồi nghĩ biện pháp khác.”
“Quá kỳ lạ, đây rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, sao lại phong thành trong thời gian dài như vậy?” Một người thuộc hạ của Diệp Xu nhịn không được mà cảm thán
“Lần trước không phải đã nói rồi sao, bởi vì có người quan trọng nào đó mất tích.” Thích Vấn Điệp không khỏi châm chọc liếc mắt nhìn tùy tùng nói lời vô nghĩa kia một cái.
Trang Phi lập tức thấy không vui: “Ý của bọn họ là phía sau chuyện này có chuyện lớn gì đó, không có việc gì thì đừng tuỳ tiện xen mồm vào.”
“Ngươi ——” Thích Vấn Điệp muốn phản bác Trang Phi, lại bị Lục Sơ Linh giữ chặt ống tay áo, ngăn cản. Thích Vấn Điệp lập tức để lộ một ánh mắt kiểu “nếu không phải cô nương nhà ta khuyên ta, thì nhất định ta đã hung hăng thu thập ngươi”.
Trang Phi nhìn thấy thì càng thêm khó chịu, cười nhạo hai tiếng, ngược lại đối Diệp Xu nói: “Trong phòng này quá hôi, cô nương có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không?”
“Đi.” Diệp Xu đứng dậy tính mang đám người Trang Phi rời đi.
Phong Lễ Hòa vội vàng hòa giải và bảo mọi người đừng tranh cãi nhiều, chuyện quan trọng hiện tại đó là phải ra khỏi thành như thế nào. Phong Lễ Hòa hỏi Diệp Xu: “Vậy cuối cùng rốt cuộc có đi hay không đi, có trèo tường hay không, chuyện này vẫn chưa quyết định đâu.”
“Dù sao thì ta sẽ không trèo tường, các ngươi thì tùy.” Diệp Xu làm không ít rau ngâm, thịt khô bằng cả tấm lòng, chuẩn bị ăn lúc lên đường, nếu đều không mang theo được thì công sức trước đó của nàng chẳng phải uổng phí sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận