Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 160: Chương 160

Ta cảm thấy, ta không thể làm bẩn công tử, cho nên mới ——”
Diệp Xu cố ý nghẹn lại một chút, như vậy mới có vẻ là nàng đang do dự lo lắng, cảm xúc tương đối chân thật.
“Cho nên mới uống rượu ăn thịt, chúc mừng một chút?” Lúc này Tống Thanh Từ hỏi lại, giọng nói đã mang theo âm điệu.
"Mọi người đi theo ta vào sinh ra tử, mạo hiểm tính mạng chống lại Thăng Dương Cung, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, ta nên khao mọi người, không thể để mọi người thiệt được." Diệp Xu vội vàng giải thích.
"Hừ!"
Tiếng Tống Thanh Từ cực kỳ rõ ràng.
Diệp Xu hoảng sợ, tim đập mạnh. Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tống Thanh Từ, thì nhận ra một sự thật rất đáng sợ: Sau khi nàng cố gắng giải thích thì Tống Thanh Từ càng tức giận hơn.
So với lúc trước khi nàng vừa mới tiến vào phòng, trạng thái bình thản của Tống Thanh Từ mới giống như bình thường.
Diệp Xu giật mình nhận ra trước đó suy nghĩ của mình có thể có vấn đề.
Loại bỏ những suy nghĩ da thịt phức tạp bên ngoài, chỉ để lại khung xương sự thật, cẩn thận nhớ lại một lần nữa.
Đầu tiên, ngày ấy đại ma đầu kéo nàng đi, nàng rút tay ra, nói nam nữ thụ thụ bất thân. Đại ma đầu chỉ cười khẽ rồi rời đi.
Tiếp theo, mấy ngày nay nàng vẫn chuẩn bị ba bữa một ngày cho Tống Thanh Từ, đại ma đầu vẫn ăn như bình thường, không có ý kiến gì.
Cuối cùng, đại ma đầu đã từng nói, hắn không thích bị người khác từ chối. Nếu hắn bị từ chối, hắn sẽ không cần thứ đó nữa. Nhưng trước đó không lâu, đại ma đầu lại bảo Triệu Lăng đưa cho nàng một cái trâm ngọc.
Về phần những thứ còn lại, tất cả đều là “nàng cho rằng là vậy”. Nàng nghĩ rằng ngày nàng nói nam nữ thụ thụ bất thân với đại ma đầu, bị đại ma đầu nghĩ là “từ chối”, nên hắn “tức giận” rời đi. Nàng cho rằng mấy ngày nay vẫn nấu cơm như cũ, không đến tìm đại ma đầu nói chuyện, cho dù đang “chiến tranh lạnh”. Nàng cho rằng đại ma đầu tặng nàng trâm, là để dừng chiến tranh lạnh, cho rằng “phản kháng” của nàng cuối cùng cũng hiệu quả.
Thực tế, có lẽ chuyện không phức tạp như vậy.
Đại ma đầu rất kỳ lạ, hắn cũng là nam nhân, nếu có suy nghĩ thẳng nam, chắc hẳn sẽ không suy nghĩ nhiều như nữ nhân như vậy. Có lẽ hắn hoàn toàn không nhận ra nàng “từ chối”, cũng không cảm nhận được nàng đang “chiến tranh lạnh”. Hắn cười khẽ có thể chỉ là cười khẽ. Hắn tặng trâm, giống như tặng quà bình thường, giống như trước đó tặng trâm cài, ngọc bội, chỉ đơn thuần là khen thưởng nàng…
Hình như suy nghĩ này mới đúng.
Nguyên nhân chính là đại ma đầu hoàn toàn không cảm nhận được khác thường, cho nên mấy ngày nay đều trong trạng thái bình thường. Bây giờ nàng bỗng chạy tới, chủ động hỏi hắn, có phải hắn tức giận hay không. Đại ma đầu bừng tỉnh mới hiểu được chút 'tâm tư nhỏ' của nàng mấy ngày nay, cho nên cuối cùng, cũng là bây giờ, hắn thật sự tức giận.
Diệp Xu yên lặng chảy hai hàng lệ trong lòng, tự gắn cho mình cái mác “không làm sẽ không phải chết” treo trước ngực.
Diệp Xu bỗng nhớ đến lúc nàng giả say, đại ma đầu giặt khăn cho nàng. Tình nghĩa hài hòa thế nào, tại sao nàng lại hồ đồ, không biết quý trọng.
Héo rũ.
"Thật ra ta không vui chút nào, lúc ta không vui thì thích nấu cái gì đó để xoa dịu tâm trạng. Ta uống rượu ăn cơm, chẳng qua là miễn cưỡng cười, sở dĩ uống sau mà còn không biết, đó là bởi vì đau lòng." Nghĩ đến chuyện mình giả say, mí mắt Diệp Xu giật giật, cảm thấy mình vẫn có “lý do” để giải thích với Tống Thanh Từ.
"Tại sao lại đau lòng?" Cuối cùng Tống Thanh Từ cũng ngước mắt lên, nhìn về phía Diệp Xu.
Diệp Xu cúi đầu, mắt nhìn trái rồi nhìn phải, rồi lại nhìn xuống đất. Nàng túm góc áo của mình, ấp úng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Ta cho rằng câu nói không cẩn thận kia của ta khiến công tử đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận