Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 161: Chương 161

Ta cho rằng công tử không để ý đến ta là vì câu đó, trong lòng tủi thân, đương nhiên là đau lòng. Ta cũng không nói chuyện với công tử, mỗi ngày yên lặng nấu ba bữa cơm, để công tử ăn cơm ngon là được."
Cũng may nàng nhanh nhạy, cho dù có mâu thuẫn với đại ma đầu, nhưng cũng không chạm vào vấn đề mấu chốt, nên nấu cơm vẫn nấu cơm. Diệp Xu cố ý nhấn mạnh chuyện nấu cơm, hy vọng đại ma đầu có thể nhớ ý tốt của nàng, ít nhất sẽ không cảm thấy nàng xấu xa.
"Ta không để ý đến ngươi, vậy nên ngươi đau lòng?"
Diệp Xu gật đầu.
"Tại sao?"
Tại sao lại níu lấy vấn đề này không buông, đau lòng cần gì nguyên nhân.
"Đương nhiên là bởi vì quan tâm công tử!" Diệp Xu cắn răng nói, cảm thấy câu giải thích này dường như vẫn chưa đủ, nàng bổ sung thêm một câu: "Rất quan tâm."
"Tại sao lại quan tâm như vậy?"
Đại ma đầu hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
"Quan tâm chính là quan tâm, còn cần tại sao cái gì." Diệp Xu không nghĩ ra được nhiều lý do giải thích nữa.
"Ngươi còn nói, ngươi không xứng với ta." Giọng Tống Thanh Từ càng ngày càng bình tĩnh.
Diệp Xu mơ hồ cảm thấy không đúng ở đâu đó, trải qua những câu hỏi của đại ma đầu, dường như chuyện đang phát triển theo một phương hướng rất kỳ lạ.
"Đúng!" Lời mình nói đương nhiên phải thừa nhận, Diệp Xu giải thích: "Công tử thanh trong sạch , ta không giống vậy, từ nhỏ lớn lên ở nơi dã man như Lăng Vân Bảo, chưa từng làm chuyện gì tốt, những chính phái trên giang hồ đều mắng ta, công tử đi theo ta cả đường, chắc hẳn đã thấy rõ. Trên lưng ta gánh tiếng xấu, tay dính máu tươi, cũng không trong sạch, sao có thể đánh đồng với công tử, đương nhiên là không xứng với công tử."
Tống Thanh Từ im lặng nhìn Diệp Xu, ánh mắt càng nghiêm túc hơn “nhìn thẳng” lúc trước.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tống Thanh Từ, Diệp Xu cảm thấy chuyện đã phi nhanh đến phương hướng quỷ dị, cùng đường, khó có thể quay đầu lại.
Nói không xứng, còn nói quan tâm đối phương, nghĩ đối phương tức giận, không để ý đến mình nên đau lòng muốn chết, uống say mèm không biết gì...
Hình dung như vậy, đừng nói đại ma đầu, đến chính nàng cũng cảm thấy mình như là một nữ tử thâm tình nhạy cảm thầm mến người khác!
Ôi trời, đại ma đầu luôn hỏi nàng vấn đề này, chắc chắn là muốn xác nhận chuyện này.
"Ta..."
Diệp Xu xấu hổ mím môi, ngẫm lại mình nên vãn hồi cục diện 'thầm mến' đại ma đầu bây giờ như thế nào. Hình như không thể vãn hồi được, nàng không có lý do nào để giải thích nữa.
Nếu đại ma đầu nhìn thấu điều này, còn chưa tức giận, đã nói lên rằng hắn không phản cảm chuyện này. Đại ma đầu là sinh vật vô cầu vô dụng, đến cả nhu cầu ăn ngon cơ bản nhất cũng không có, lại càng không nói đến tinh thần gì khác. Hắn chắc chắn không có khả năng thích nàng. Nhưng nam nhân mà, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tự kỷ, cho nên hắn sẽ không để ý nữ hài ngưỡng mộ hắn. Thật ra nếu chán ghét cũng rất tốt, như vậy có thể cách xa nàng một chút, nàng có thể thực hiện kế hoạch trốn thoát sớm.
Nếu cục diện “thầm mến” đã rõ như ban ngày thế này, Diệp Xu chỉ có thể thuận dốc xuống lừa, để đối phương thấy “lý giải” của mình có lý. Nàng tiếp tục kéo góc áo, cúi đầu làm chim cút.
Kết quả giống như dự đoán, đại ma đầu vẫn im lặng, không đáp lại nàng. Im lặng chính là từ chối, đây là thái độ của nam nhân đối với nữ tử mình không thích thổ lộ, đó là phương thức biểu đạt uyển chuyển nhất.
"Tăng thêm phiền phức cho công tử rồi!"
Diệp Xu lập tức cúi đầu với Tống Thanh Từ, sau đó làm như đau lòng muốn chết, bụm mặt chạy.
Diệp Xu vẫn kiên trì ôm mặt chạy về phòng mình, giữ cửa rồi đóng cửa, nàng mới hoàn toàn thở phào, cả người tựa vào cánh cửa, vỗ vỗ ngực, cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp của đại ma đầu.
Nếu con người xuất phát từ sự thật lòng, hành vi cử chỉ sẽ có sơ hở.
Tống Thanh Từ nhìn cửa phòng bị mở ra, đáy mắt còn sót lại sự hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận