Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 162: Chương 162

Nhưng trong nháy mắt khi Diệp Xu cúi đầu với hắn, Tống Thanh Từ nhìn thấy nàng cài cây trâm hoa đào bạch ngọc hắn tặng, hắn cố gắng đè nén chút nghi ngờ này xuống.
...
Chạng vạng, Triệu Lăng đến bẩm báo với Tống Thanh Từ, mọi chuyện đã xử lý tốt.
Tống Thanh Từ: "Lâu rồi không đánh cờ với ngươi."
Triệu Lăng sợ run rẩy.
Cung chủ chơi cờ chưa từng có đối thủ, hơn nữa hễ là người bị hắn chỉ đích danh đến đánh cờ, đều là lấy mạng đánh cược, chưa bao giờ sống sót. Cung chủ nhà hắn ta vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa mỗi ngày đều nghiên cứu cách đánh cờ, trên đời này hoàn toàn không có người nào cao siêu hơn hắn.
Cho nên theo như cách hiểu của Triệu Lăng, cung chủ nói muốn chơi cờ với ai, chính là muốn giết người.
"Gọi nàng đến đây." Tống Thanh Từ nói.
Triệu Lăng lập tức hiểu ý, đi gõ cửa phòng Diệp Xu.
Diệp Xu đang ăn bánh ngọt trong phòng, bởi vì vội vàng mở cửa nên khóe miệng còn dính bột bánh màu trắng.
Sau khi nàng thấy Triệu Lăng thì vừa lau miệng vừa hỏi hắn ta có chuyện gì.
Triệu Lăng yên lặng nhìn Diệp Xu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng bây giờ, lại nhớ đến mỹ thực nàng làm, ít nhiều có chút không nỡ. Nhưng mệnh lệnh của cung chủ là mệnh lệnh, không thể làm trái, cho dù làm lộ tin tức với nàng, nàng cũng không thể chạy thoát.
Vậy nên lúc này, ánh mắt Triệu Lăng nhìn Diệp Xu, có thêm sự thương tiếc, thương tiếc một người bằng hữu sắp chết.
Diệp Xu cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Triệu Lăng, nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay giữa mình với Tống Thành Từ, trong đầu bắt đầu hiện lên vô số ý nghĩ.
"Tại sao đang yên lành hắn lại tìm ta chơi cờ?"
"Không biết." Triệu Lăng nghiêng người, cường thế đưa tay ra, ý bảo Diệp Xu có thể ra cửa.
Diệp Xu nhìn tư thế này của Triệu Lăng, trong lòng càng bất an hơn. Nhưng đại ma đầu đã gọi thì giống như thánh chỉ, nàng đương nhiên phải đi, thế nhưng có thể chơi cờ là giả, có lẽ đại ma đầu đang nghĩ cách xử lý nàng thế nào, tìm nàng nói chuyện.
Diệp Xu đi theo Triệu Lăng vào phòng, thì thấy một mình Tống Thành Từ đứng trước cửa sổ, bóng người cao lớn.
Tống Thành Từ thấy Diệp Xu đã đến, hắn mời nàng ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống.
Diệp Xu nhìn tâm trạng Tống Thành Từ vẫn ổn, lại nhìn bàn cờ đã được chuẩn bị, nàng ngây thơ nhìn về phía Tống Thành Từ: "Nên đi như thế nào?"
"Cô nương chọn trước, trắng hoặc đen." Tống Thành Từ nói.
Diệp Xu nghiên cứu cẩn thận, bây giờ trên bàn cờ này đang nhiều màu trắng, ít màu đen. Nếu như bình thường, đương nhiên chọn quân đen xác suất thắng sẽ lớn hơn một chút. Nhưng Diệp Xu đã từng nhìn một bàn cờ tương tự như vậy, ngược lại chọn màu trắng sẽ dễ thắng hơn.
"Ta chọn quân trắng." Diệp Xu nói dứt khoát.
Tống Thành Từ ngạc nhiên nhìn Diệp Xu, bổ sung một câu, quân đen đi trước.
Diệp Xu gật đầu, ý bảo hắn đi trước.
Tống Thành Từ đi một quân đen.
Diệp Xu đi một quân trắng theo. Tống Thành Từ đi tiếp, Diệp Xu cũng đi theo, không chần chừ chút nào.
Ban đầu Tống Thành Từ nghĩ Diệp Xu đang đi linh tinh, nhưng sau khi đi năm lần, tình thế của quân trắng dần dần rõ ràng, Tống Thành Từ mới nhận ra Diệp Xu cũng biết chơi cờ, hơn nữa còn rất hiểu biết.
Tống Thành Từ bắt đầu thấy hứng thú, tiếp tục đi một quân cờ khác. Tốc độ của hai người ngang nhau, khiến Triệu Lăng đứng ở bên cạnh xem thấy hoa cả mắt. Triệu Lăng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên khi biết Diệp Xu biết chơi cờ, quả thật hắn ta không ngờ nữ tử này có thể xuống được phòng bếp, rửa tay nấu canh nhưng cũng tinh thông về cờ.
Nếu như yêu nữ trên giang hồ đều giống như nàng, Triệu Lăng cảm thấy từ 'yêu nữ' không nên chỉ ý xấu, mà nên ca ngợi.
Sau một nén nhang, Diệp Xu cầm một quân cờ trắng nhìn một lượt bàn cờ, rồi lại ném cờ vào hộp.
"Ta thua." Diệp Xu thở dài.
"Màu đen đi trước, nhiều hơn mấy quân, không tính là thắng." Tống Thành Từ cười, hỏi Diệp Xu học cách chơi cờ ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận